Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 567

Phản ứng của họ ít nhiều gì cũng khiến tôi cảm thấy có chút thất vọng, tôi tự nhận kể từ khi gia nhập vào 701 đến nay, tôi đã hiến dâng từng giọt máu nóng để hoàn thành sứ mệnh, thái độ của họ cũng khiến tôi có cảm giác như mình đã hòa nhập vào một đại gia đình.
Nhưng vào lúc này, tôi chợt phát hiện, ra, hoá ra mình khác với bọn họ, tất cả họ đều biết đến chuyện này, chỉ có mình tôi là chẳng biết gì.
Vậy còn Nha Tử thì sao, có phải anh ta cũng biết không?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức cảm thấy lòng mình tê lạnh, nếu anh ấy cũng biết, chẳng lẽ mọi chuyện giữa anh ta và lão Yên chỉ là một vở kịch, chỉ có người ngoài cuộc là tôi đây lo lắng vô ích sao?
Ngay lập tức, tôi cảm thấy mọi hành động trước đây của mình chẳng khác gì một tên ngốc, tôi dùng hết sức mình để bảo vệ bảo vật quốc gia, không phải là vì chịu ảnh hưởng từ bọn họ sao? Bây giờ ngẫm lại, họ đâu hề coi trọng tôi.
“Trường An, không phải như vậy…” Cô Thu cố giải thích.
Xong tôi chẳng muốn nghe thêm gì nữa, nhớ tới người đã nghi ngờ lão Yên suốt cả chặng đường này chỉ có mình tôi, ngẫm lại cũng thật mỉa mai, chẳng lẽ họ thực sự không nhận ra sự khác thường của lão Yên sao?
Kỳ thật bọn họ chính là người quen thuộc nhất với lão Yên, là gì có chuyện chỉ một mình tôi phát hiện ra ông ấy khác lạ chứ?
Còn nữa, vào buổi tối gặp phải gấu đen, tôi và cô Thu đã lạc vào khốn trận, lúc ấy chính cô Thu cũng nói tôi đừng tin tưởng bất cứ ai, bây giờ xem ra cô ấy không phải kêu tôi đề phòng tai nạn từ lúc nó còn chưa xảy ra, mà là đang nhắc nhở tôi điều gì đó?
“Được rồi, nếu mấy người đã thấy tôi chướng mắt như vậy, tôi cũng không đi cùng mấy người nữa, chị Thu, Côn Bố, từ nay chúng ta đường ai nấy đi.” Tôi nhẹ nhàng xua tay, tuyệt vọng mà chọn bừa một hướng để đi.
- Giải thích, Tuyệt vọng. Nguyên văn tác giả dùng từ Vạn niệm câu hôi. Đây là một câu thành ngữ có nghĩa nôm na là mọi suy nghĩ, mọi kế hoạch đều đổ vỡ. Nó diễn tả cảm xúc hụt hẫng, thất vọng tới đột độ, thậm chí còn cao hơn cả tuyệt vọng. Hết giải thích.
Tôi cứ đi lang thang trong rừng mà chẳng có mục tiêu gì cả, tuy rằng có thể quay lại chỗ cũ, nhưng tôi cảm thấy có chút không cam lòng, thế nhưng không quay lại, tôi cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì?
Tôi đã chẳng còn một người thân nào nữa, vốn còn cho rằng 701 chính là một mái nhà khác của tôi, nhưng bây giờ xem ra chỉ có mình tôi nghĩ như vậy, trong mắt họ, mỗi người chỉ là một mật danh mà thôi.
Cũng phải, nói mới nhớ, 701 có sự luân chuyển nhân sự lớn đến mức căn bản không thể xem nơi đó là một mái nhà.
Tôi không biết mình phải đi đâu, cũng không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ cảm thấy trời mỗi lúc một lạnh hơn, khi này tôi mới nhận ra tuyết đã lại bắt đầu rơi tự khi nào, trên tóc tôi đã phủ một lớp tuyết dày.
Nhìn những bông tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, tôi tuỳ tiện chọn một nơi để ngồi xuống, sau đó móc cuốn “Tinh Quan Yếu Quyết” ra khỏi ngực, lúc này, tôi chỉ có thể nhìn ra được chút giá trị của bản thân từ trên cuốn sách này mà thôi!
Đúng rồi, tuy rằng tôi đã không còn người thân, nhưng truyền thừa của nhà họ Lưu còn chưa đứt, chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng cuốn Tham Lang, tôi liền có thể kế thừa danh hiệu Hắc linh Tinh Quan.
Đến lúc ấy, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải truyền lại cho người khác, như vậy cũng có thể coi là công lao của tôi với tư cách là người thừa kế nhà họ Lưu.
Tôi chậm rãi lật từng trang giấy, trước kia tôi vẫn không thể đọc hiểu được cuốn Tham Lang mỏng tang này, bởi vì bản đồ sao trong đó được vẽ quá giản lược.
Nhưng không biết vì sao, bây giờ đọc lại, tôi luôn cảm thấy có một sức mạnh mơ hồ nào đó đang dẫn dắt tâm trí của tôi, hình như tôi lại có thể hiểu được một chút.
Đông Phương Thương Long Thất Tú, chỉ là một câu khẩu quyết ngắn ngủi nhưng dường như đã bao quát toàn bộ núi sông trên thế giới này, hóa ra ánh sao chiếu rọi trên mỗi một ngọn núi đều khác nhau.
“Hoá ra là như vậy!” Bỗng nhiên tôi lật lại trang sách vừa rồi, câu khẩu quyết trước đây cảm thấy vô cùng khó hiểu, bây giờ xem lại dường như đã không còn phức tạp như vậy nữa.
Tuy rằng tôi vẫn chưa nghiên cứu được tường tận, nhưng cũng đã lờ mờ hiểu ra được một chút, mỗi một chòm sao trong số bốn chòm sao này đều đại diện cho những kiến thức khác nhau.
Ở núi Cửu Hoa này, lấy trời làm chăn, đất làm giường, tôi thực sự có thể mò mẫm được một con đường.
Lập tức, tất cả sự oán giận đối với lão Yên và những người khác được cất giấu trong lòng đều bị tôi ném lên tận chín tầng mây, tôi chuyên tâm nghiên cứu, cố gắng tìm hiểu xem bốn chòm sao này đang muốn nói gì với mình?
Không biết mình đã đắm chìm trong đó bao lâu, nhưng khi tôi mơ hồ nhìn thấy phương hướng, tôi chợt nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau lưng.
Âm thanh đó rất nhỏ, như thể có người đang rón ra rón rén đi trên nền tuyết, tôi không khỏi rùng mình, đột ngột nhìn về phía sau: “Ai đó?”
Không có ai…
Tôi tự tin phản ứng vừa rồi của mình đủ nhanh, nếu phía sau có người, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối phương không thể nào biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận