Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 493

Cô Tứ gật nhẹ đầu, nói với tôi tình hình không có gì ngoài ý muốn, nhưng dường như anh ấy vẫn chưa nghĩ xong sẽ nói gì nữa, vì vậy cứ thế đứng yên lặng ở chỗ đó.
Tôi cũng không chủ động mở miệng, mà nhân cơ hội này đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới một lượt, mặc dù nhìn có vẻ anh ấy vẫn giống như trích tiên như trước, quần áo màu trắng cũng không nhiễm một hạt bụi, nhưng tôi lại tinh mắt phát hiện ra, chỗ cổ áo gần cổ của anh ấy có một vết thương không sâu, bởi vì đang là trời tối, vì vậy tầm nhìn không được tốt, vết thương đó gần như là đi dọc theo mép cổ áo, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phát hiện ra.
Cô Tứ đã bị thương?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, làm tôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sao có thể chứ, ai có thể làm cô Tứ bị thương được?
Chắc là cô Tứ đã nhận ra được ánh mắt của tôi, khóe miệng anh ấy hơi mím lại, rồi nở một nụ cười nhẹ: “Vết thương nhỏ.”
Đương nhiên tôi biết đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng trọng điểm không phải là vết thương có nhỏ hay không, mà là rốt cuộc ai đã làm anh ấy bị thương?
Rõ ràng cô Tứ đã cảm nhận được nghi ngờ của tôi, nhưng anh ấy cũng không giải thích, chỉ làm ra một động tác khiến tôi nghẹn họng nhìn trân trối... anh ấy đưa tay vào trong ngực, móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, bóc viên kẹo rồi cho vào miệng bắt đầu nhai ngay trước mặt tôi.
“Ngài, ngài còn mang theo kẹo à?” Đầu lưỡi của tôi như xoắn vào nhau, thật sự khó mà tưởng tượng được anh ấy lại mang theo một túi kẹo sữa ở bên người.
Anh ấy “ừ” nhẹ một tiếng, sau đó hỏi tôi có muốn ăn một viên không, vốn tôi muốn đưa tay ra, không nói tới việc tôi có thích ăn kẹo hay không, chỉ nói ngày lạnh như thế này có thể ăn chút đồ ngọt làm mình ấm áp hơn một chút cũng đã rất tốt.
Nhưng tay tôi còn chưa duỗi ra tôi đã cảm thấy tư thế của cô Tứ hơi kỳ lạ, mặc dù anh ấy hỏi tôi có muốn ăn không, nhưng tay lại không hề duỗi ra, thậm chí dáng vẻ còn hơi phòng bị.
Trong lòng tôi bất lực cười một tiếng, hóa ra cô Tứ cũng chỉ đang khách khí với tôi mà thôi.
“Không cần đâu.” Tôi lập tức lắc đầu.
Rõ ràng cô Tứ đã thở phào một hơi, mặc dù động tác của anh ấy có biên độ không lớn, nhưng so sánh với sự thản nhiên trong ngày thường của anh ấy, vẻ mặt này thật sự làm người ta cảm thấy rất kinh ngạc, làm cho tôi dở khóc dở cười.
“Cô Tứ, ngài tìm tôi là có chuyện gì sao?” Tôi quyết định phá vỡ sự yên lặng, thế là chủ động hỏi.
Cô Tứ nhìn tôi một cái, ánh mắt đó phảng phất như đang nhìn kỹ cái gì đó, một lúc lâu sau anh ấy mới hỏi tôi có hối hận khi gia nhập vào 701 không?
“Sao ngài lại nghĩ tới việc hỏi tôi vấn đề này?” Đầu óc tôi thật sự không xoay kịp, nửa đêm không một tiếng động gọi tôi tỉnh lại, chính là để hỏi tôi một vấn đề không đáng tin như thế này sao?
Cô Tứ nhìn tôi không rời mắt, không trả lời lại câu hỏi của tôi, chỉ giục tôi cho anh ấy một đáp án.
Tôi cười lắc đầu: “Sao có thể hối hận chứ?”
Không nói tới “Lấy sứ mệnh của mình, bảo vệ bảo vật quốc gia” là chí hướng có bao nhiêu cao cả, chỉ nói sau khi tiến vào 701, tôi đã kết bạn được với mấy người lão Yên cũng đủ làm tôi không hối hận rồi!
Phải biết rằng ngày trước trừ đội trưởng Trần ra, tôi chỉ là một người cô độc, trong quân đội mặc dù cũng có một nhóm anh em, nhưng bởi vì thời gian tôi ở đó ngắn, còn chưa trải qua nhiều chuyện với bọn họ, nên đương nhiên không thể giống như bây giờ.
Cô Tứ hài lòng gật đầu: “Tiếp theo có thể tôi sẽ không hiện thân, Trường An, cậu phải chú ý người của 303.”
“Hả?” Lần này tôi thật sự sững sờ, dường như đầu của tôi đã bị đông lạnh tới ngốc luôn rồi, hoàn toàn không kịp phản ứng anh ấy đã nói cái gì, cái gì gọi là chú ý người của 303, những người này không phải là do anh ấy gọi tới sao, tại sao lại bảo tôi chú ý bọn họ?
Cô Tứ bình tĩnh nói: “Cậu không cần nghĩ nhiều, lần này dẫn theo 303 đi tìm phù đồ chín tầng, đương nhiên là do bọn họ có tác dụng, chẳng qua tôi không ngờ tới bây giờ Lưu Hàn Thu càng ngày càng không tiến bộ, thủ đoạn vụng về nhưng cũng làm người ta đau đầu, tóm lại cậu chú ý một chút! Còn có, Kim thân của Địa Tạng chôn dưới mộ, phù đồ chín tầng chín kiếp tai, cậu nhớ kỹ, nếu như tôi không trở lại, cho dù có tìm được phù đồ chín tầng, các cậu cũng không được đi vào.”
“Ngài muốn đi đâu?” Tôi vội vàng hỏi.
Cô Tứ nhìn nơi chúng tôi nghỉ ngơi một cái, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi tầm mắt lại, chỉ bình tĩnh nói anh ấy có chuyện phải làm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày sẽ có thể trở về.
Tôi còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng cô Tứ đã lắc đầu tỏ ý tôi đừng hỏi gì nữa, sau đó lại dặn dò tôi nhất định phải nhớ kỹ lời của anh ấy, sau đó thì lùi về phía sau mấy bước, đi vào rừng cây tối om rồi cứ vậy mà biến mất.
Anh ấy đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm tôi không còn buồn ngủ nữa, tôi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi đã sắp lạnh thành khối băng thì mới chà mạnh lên gương mặt đã kết mảnh băng của mình, rồi từ từ về lại bên cạnh đống lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận