Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 100: Tiếng Súng

Lão Yên hờn dỗi không muốn nói chuyện với tôi, giọng điệu của Rắn Độc ở một bên cũng không tốt: “Lúc lối đi sắp sửa biến mất, tôi đã gọi hai người trở về, nhưng ai biết cậu lại lao về phía bức tượng như bị quỷ ám vậy, lão Yên một mình không giữ được cậu nên chúng tôi đều chạy tới, nhưng bức tượng kia hóa ra là một cơ chế lật lên, vừa mới đụng vô đã lọt vào nơi quỷ quái này rồi."
Nghe Rắn Độc nói như thế, lão Yên giận dữ hừ một tiếng: "Cậu còn cho cậu ta thể diện nữa à. Nếu không phải do cậu ta nài ép lôi kéo lấy chúng ta thì cũng không đến nỗi tất cả mọi người đều bị mắc kẹt như vậy!”
Rắn Độc không nói chuyện, mà tôi cũng xem như đã nghe rõ, hóa ra bọn họ đều bị tôi kéo xuống, khó trách lão Yên lại có sắc mặt xấu như vậy.
"Lão Yên, linh khúc đó cũng có tác dụng tạo ra ảo giác sao?" Tôi lộ ra vẻ kỳ lạ mà hỏi một câu.
Tuy lão Yên tức giận thật nhưng vẫn đáp lại tôi: “Khó mà nói. Dù sao cũng không ai biết vì sao người nghe thấy sẽ không kìm lòng được mà ngâm nga giai điệu, càng không có ai biết sau khi nghe được giai điệu đó sẽ xảy ra chuyện gì, có phải giai điệu đó dựa vào cơ chế tạo ra ảo giác để dẫn đến cái chết hay không cũng khó nói."
Nói đến đây, ông ấy lại không vui trừng mắt nhìn tôi: "Tôi nói cậu này, dọc đường đi đã bị ảo giác lừa bao nhiêu lần rồi, sao lại không có một chút năng lực phản kháng nào vậy?”
“Đây là đâu?” Tôi ho khan hai tiếng, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, tôi biết nếu cứ tiếp tục nói gì nữa thì e là lão Yên sẽ đi tới kéo lỗ tai tôi mất.
Nhưng tôi rất muốn tìm hiểu xem đây là nơi quái quỷ gì, xung quanh tối tăm đến mức nhìn không được gì, chỉ có thể dựa vào ánh đèn pin mơ hồ để phán đoán ra đây là một nơi giống như tầng hầm.
Lão Yên vẫn còn tức không nhịn nổi, dùng ngữ khí cứng ngắc trả lời một câu không biết.
Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Rắn Độc, nhưng anh ta cũng lắc đầu, nói bọn họ cũng vừa mới rơi xuống, còn chưa kịp nhìn ra đây là nơi quái quỷ gì đâu.
“Còn tiếng súng kia đâu?” Tôi cảm thấy kỳ lạ, nếu nói bọn họ là bị tôi kéo xuống thì chẳng có lý do gì để nổ súng cả.
Lão Yên đột nhiên nhìn về phía tôi và hỏi tôi có thực sự nghe thấy tiếng súng không?
Tôi gật đầu kể cho bọn họ nghe về ảo giác vừa rồi: “Tiếng súng đó đã cứu tôi một mạng, nếu không thì tôi cũng không biết sau khi bước vào khoảng không đó thì sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Chúng tôi không có nổ súng và cũng không nghe thấy tiếng súng nào.” Manh Hiệp thản nhiên nói, hai người còn lại cũng nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức toàn thân ớn lạnh, sau đó ngắt quãng nói: "Nhưng, nhưng tiếng súng là thật, thật sự không giống như ảo giác."
Có lẽ lúc rơi vào ảo giác, bản thân tôi có thể không cảm nhận được, nhưng sau khi ra ngoài, tôi có thể chắc chắn tiếng súng kia đã từng xuất hiện.
Lão Yên trầm mặt nói: “Nếu vậy thì cũng chỉ có Dư Thành Trạch…”
“Làm sao có thể chứ?”
Tôi lập tức phản bác: “Cho dù là ông ta thì cũng không có khả năng mọi người lại không nghe thấy tiếng nổ súng được? Hơn nữa tại sao ông ta lại muốn cứu tôi chứ?”
"Cứu cậu? Tại sao cậu không nói ông ta đang hại cậu chứ?”
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, xem thử nơi này là đâu trước đã, sau đó nghĩ cách làm sao ra ngoài đi.”
Tôi sờ mũi, đồng thời không dám đôi co với ông ấy nữa, nên đành phải giơ đèn pin lên nhìn xung quanh.
Nơi này không lớn, ước chừng bằng hai gian phòng của một ngôi nhà bình thường, bên trong nằm rải rác một số bình gốm và một số bình đồng nhỏ đã bị phủ một lớp gỉ.
"Nơi này trông khá giống với Ảnh Cung thì phải?" Khi nhìn thấy những vật này, phản ứng đầu tiên của tôi là chỗ này chính là nơi đặt đồ bồi táng.
Lão Yên ừ một tiếng, nói quả thực rất giống, thậm chí ngay cả số lượng bình gốm này cũng giống với số lượng đồ bồi táng.
"Nhưng vì sao phía dưới cung điện lại làm ra một cái Ảnh Cung chứ?" Ông ấy lẩm bẩm vài câu, sau đó lắc đầu nói: "Chẳng lẽ đây là phong tục của cổ quốc Trường Dạ?"
Tất nhiên là tôi không có cách nào trả lời ông ấy, cho nên sau khi đánh giá xung quanh lần nữa thì trầm mặt nói: “Nếu là Ảnh Cung, như vậy hẳn sẽ có một lối đi dẫn đến chủ mộ. Dựa theo phong tục bồi táng của hàng ngàn năm trước, lối đi này hẳn là ở phía Tây Nam của Ảnh Cung, nhưng hiện tại mọi người có thể xác định được phương hướng không?"
"Không thể.” Lão Yên lắc đầu, nói lần đầu tiên ông ấy tiến vào cổ quốc đã từng thử qua, ngay cả dụng cụ hơi tinh vi một chút cũng không thể sử dụng ở chỗ này được, hẳn là do từ trường mạnh quấy nhiễu.
Tôi thất vọng thở dài, sau đó đi đến vị trí chính giữa của Ảnh Cung và ngẩng đầu nhìn lên vị trí của các vật bồi táng: "Những vật phẩm có giá trị nhất trong các đồ vật bồi táng này thường được đặt ở phía đông... Dựa theo giá trị của hàng hóa lúc đó, đồ đồng hẳn có giá trị hơn đồ gốm, cho nên hướng này là hướng đông, như vậy thì hướng Tây Nam hẳn là ở ngay bên này."
Nói xong, tôi bước sang một bên, sau đó áp tai vào tường rồi gõ vài tiếng, nhưng âm thanh truyền về lại ngột ngạt đến dị thường, trông có vẻ không giống như có lối đi.
Tôi chán nản ngồi trên mặt đất: “Sao lại bị mắc kẹt ở đây rồi?”
“Còn không phải là vì cậu sao!” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, sau đó đi sang một bên để nghiên cứu lối ra.
Khi lão Yên nói lời này, tâm trí tôi chợt khẽ động, sau đó lại nghĩ tới chuyện ông ấy nói rất có thể tiếng súng là do Dư Thành Trạch làm ra và tôi đã kéo ông ấy lại, sau đó hỏi liệu ông ấy có cảm thấy chính mình vẫn luôn bị Dư Thành Trạch nắm mũi dẫn đi kể từ khi chúng tôi vào cổ quốc hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận