Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 156: Cổ Trùng Giữ Mạng

Tôi có chút hốt hoảng, chỉ cảm thấy bản thân như không thể nói được nữa.
“Đừng nóng vội, cậu đã hôn mê hai ngày, không phát ra được âm thanh cũng là chuyện bình thường.” Lão Yên ngồi xổm bên cạnh tôi, cũng tiện tay bưng một chậu nước, cẩn thận nâng đầu tôi lên, đút cho tôi mấy ngụm nước.
Sau khi uống mấy ngụm nước, tôi cảm thấy cổ họng mình dễ chịu hơn một chút, bèn mở miệng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Tuy rằng giọng nói phát ra vẫn khàn khàn khó nghe, nhưng rốt cuộc tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút, nếu không, một khi đã biến thành người câm thì tôi còn biết đi tìm ai mà nói lý đây.
Lão Yên kinh ngạc hỏi tôi, chẳng lẽ tôi đã quên mất chuyện mình bị bầy sói tập kích rồi sao?
“Không có, tôi chỉ muốn hỏi, làm sao tôi có thể sống sót được thế?” Trải qua một quãng thời gian như vậy, tôi đã nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, nhưng tôi luôn cảm thấy mình gần như không thể sống sót trong tình huống như vậy.
Bả vai, chân, cánh tay, … cả người tôi đều bị bầy sói cắn xé, mất hơn phân nửa lượng máu trong người, mà điều kiện trong rừng còn rất thô sơ, làm sao tôi có thể sống sót nổi?
Hốc mắt của lão Yên càng đỏ hơn, sau một lúc lâu ông ấy mới ấp úng nói: “Vốn dĩ là cậu không thể sống sót được…”
Ông ấy vừa nói ra câu này, giọng đã nghẹn lại, rồi lão Yên đặt ấm nước xuống bên cạnh tôi rồi chạy ra ngoài, trong khoảnh khắc ông ấy bỏ mành che xuống, hình như tôi thấy ông ấy ngẩng đầu lên và lau nước nước.
Ông ấy khóc à?
Tôi có chút ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thấy lão Yên có hành động như vậy cả, cho dù là vào ngày đội trưởng Trần xảy ra chuyện, ông ấy cũng chỉ buồn chán mà thôi, chứ không biểu hiện ra ngoài.
Cô Thu thở dài, rồi kể lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra vào đêm đó.
Khi mọi người nhận ra tôi đã xảy ra chuyện không hay thì đã quá muộn, họ vội chạy tới thì thấy tôi đang bị mấy con sói đè xuống đất và cắn xé da thịt, mùi máu tươi nồng đậm khiến họ cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi dùng súng giết chết mấy con sói, trên người tôi đã chẳng còn miếng thịt nào lành lặn, không ai dám động vào người tôi vì sợ một khi chạm vào tôi sẽ bị nhiễm trùng.
“Lúc ấy lão Yên như phát điên, ông ấy rút dao găm ra đâm vào thân mấy con sói bu trên người cậu, gần như băm chúng thành thịt vụn luôn…” Sắc mặt cô Thu hơi tái đi, bộ dạng của tôi lúc ấy chắc chắn đã dọa cô ấy sợ rồi.
Tôi có thể hiểu cảm giác của lão Yên, nếu không biết được mối quan hệ của ông ấy với đội trưởng Trần thì có lẽ tôi không tài nào hiểu được, nhưng bây giờ làm sao mà tôi lại không biết được?
Đối với ông ấy, tôi là sự gửi gắm duy nhất từ người bạn thân cũ, nếu không phải trên lưng tôi còn có hình xăm Cửu Long, tôi còn nghi ngờ rằng ông ấy sẽ sẵn lòng đối xử với tôi y như cách giáo sư Hứa đối xử với Nha Tử vậy, cố gắng giảm thiểu các mối nguy hiểm cho tôi.
Nghĩ đến dáng vẻ lau nước mắt vừa rồi của lão Yên, tôi cảm thấy có chút khó chịu.
“Chuyện sau đó thì sao?” Tôi khàn giọng hỏi, tôi có thể tưởng tượng được ra bộ dạng của mình vào lúc đó, cũng dễ hiểu sao họ lại coi tôi như người đã chết.
Cô Thu chậm rãi nói: “May mắn là cậu quay lưng về phía đàn sói, cho nên mấy vết thương trên người cậu dù thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng thực ra lại chẳng có vết thương nào trí mạng cả, khó khăn duy nhất là cậu mất quá nhiều máu.
Chúng tôi không dám động vào người cậu, chỉ có thể cẩn thận xử lý miệng vết thương trên người cậu. Ai có ngờ được sáng sớm hôm sau cậu lại sốt cao, cả người nóng rừng rực, chúng tôi vừa đút thuốc hạ sốt vừa dùng nước lạnh làm mát người cho cậu, đồng thời xử lý lại vết thương, còn lại cũng chẳng thể làm gì khác…”
Một bên Nha Tử nghẹn ngào muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“Vậy sao lão Yên lại nói vốn dĩ tôi không thể sống nổi?” Tuy rằng cô Thu đã nói nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy không nói tới trọng tâm.
Sắc mặt cô Thu chợt thay đổi, sau đó hỏi lại tôi một câu: “Cậu sợ chết không?”
Tôi cười cười: “Ai mà không sợ chết chứ?”
Ngay sau đó, cô ấy gằn từng chữ một: “Kỳ thật, cái mạng bây giờ của cậu đang được cổ trùng giữ lại.”
“Cái gì?” Mặt tôi tái nhợt đi, đột ngột nhìn về phía Côn Bố vẫn luôn giữ im lặng, chỉ thấy anh ta lặng lẽ gật đầu với tôi.
Cô Thu nói rằng tình hình lúc đó rất nguy cấp, thực sự không còn cách nào khác, vì vậy Côn Bố mới dùng tới một loại cổ có thể tạm thời kích thích adrenaline, tạm thời giữ lại mạng cho tôi trước, chờ về tới Yến Kinh sẽ nghĩ cách khác sau.
Như là sợ tôi sẽ có vướng mắc trong lòng, giọng điệu của cô Thu hiếm khi nhẹ nhàng lại: “Cậu chỉ bị thương bên ngoài, tuy rằng nghiêm trọng nhưng chỉ cần về tới Yến Kinh thì nhất định có thể bình phục lại, đến lúc đó Côn Bố sẽ lấy cổ trùng ra ngoài.”
Tôi cúi đầu trầm mặc không nói, tuy rằng không am hiểu về cổ trùng, nhưng tôi cũng biết, dùng cổ trùng để giữ mạng đồng nghĩa với việc tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Một khi cổ trùng xảy ra vấn đề, tôi cũng không sống được nữa. Tôi có cảm giác như có một quả bom hẹn giờ chôn trong cơ thể mình, không biết khi nào nó sẽ nổ tung.
Hơn nữa, nói đến việc lấy cổ ra… Nếu có thể làm dễ dàng như thế, Côn Bố sẽ không chờ tận đến lúc tôi sắp chết mới dùng tới, tuy nhiên họ làm vậy cũng để cứu mạng tôi, tôi cũng không thể nói gì được.
Sau đó tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu cổ đâu?”
Nếu tôi hiểu không sai, bình thường nếu muốn dùng cổ trùng để kéo dài sinh mệnh, hẳn phải có cả hai người cùng hoàn thành chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận