Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 669

“Tiểu Nha Tử, đừng dừng lại, dừng lại nữa tôi sợ sẽ không theo kịp.” Giọng nói của đội trưởng Bạch rất nhẹ, nếu không nghe kỹ rất khó nghe rõ, hơn nữa bà ấy nói hai chữ liền nghỉ một chút, đợi nói xong thì chúng tôi phải mất một lúc mới hiểu được ý của bà ấy.
Sắc mặt lão Yên lập tức thay đổi:
“Thầy!”
“Tiểu Yên, sống chết đều có số, không nên quá cố chấp.” Đội trưởng Bạch đã nhắm mắt lại.
Nha Tử bối rối nhìn lão Yên, chỉ thấy lão Yên phất tay, mặt mày ảm đạm tựa vào ghế.
Bầu không khí bên trong xe rất nặng nề, không ai biết nên phá vỡ sự im lặng này như thế nào?
“Tất cả hãy chợp mắt một lát đi.” Lão Yên nhắm mắt trước, rõ ràng là không muốn nói thêm gì cả.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Bắc Hải là một thành phố nhỏ, sau khi lái xe được nửa giờ thì xung quanh đã dần hoang vắng, thỉnh thoảng lại lướt qua mấy thôn làng thì phần lớn đều sống dựa vào nghề đánh cá, từng xâu cá khô phơi ở cửa cho thấy một năm được mùa.
Hơn hai giờ rưỡi chiều, Nha Tử dừng xe ở một nơi mà bốn phía đều là cỏ dại.
“Sao vậy?” Xe vừa dừng lại thì lão Yên đã mở mắt, rõ ràng vừa rồi ông ấy căn bản không hề ngủ.
Nha Tử quay đầu nói:
“Lão Hạ, ông đến xem đây có phải là ranh giới của thôn Phong Thu không?”
Nghe vậy tôi mới cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy con đường nào cả, nhất thời hoài nghi Nha Tử đã nhìn nhầm.
Lão Hạ lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ, xuống xe đi dạo một vòng, thỉnh thoảng lại kiểm tra bản đồ, cuối cùng nói với vẻ không chắc chắn lắm:
“Chúng ta lẽ ra là đến rồi, nhưng nơi này lại không có đường... ”.
“Muốn đường làm cái gì, ông đã quên chúng ta lần này tới với thân phận gì rồi sao?”
Lão Yên nhảy xuống xe, cười ha ha nói.
Tôi nhìn tấm thẻ công tác treo trên ngực, khó hiểu hỏi ông ấy nếu đã có thân phận này, sau khi chúng tôi vào Bắc Hải còn hỏi thăm lung tung như vậy làm gì?
“Cái này mà cậu cũng không hiểu, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!”
Giáo sư Hứa vỗ một phát lên đầu tôi, nghiêng đầu từ bên cạnh lão Yên nhìn ra bên ngoài.
Ông ấy hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười: “Không sai, gió biển mang theo mùi tanh rất nồng, chúng ta đã đến gần bờ biển rồi.”
Tôi không ngửi thấy mùi tanh gì cả, chỉ cảm thấy gió ngày càng mạnh hơn.
Lão Yên dặn dò chúng tôi thu dọn đồ đạc, thu hết dáng vẻ lưu manh trên người lại đừng để người ta nhìn ra sơ hở.
“Ông là đang nói hai chúng ta phải không?” Tôi nói đùa.
Trong số mấy người này, giáo sư Hứa vốn là người đọc sách, lão Hạ thường xuyên tiếp xúc với tình báo cũng mang dáng vẻ một nửa người trí thức, Nha Tử thì mặc dù có hơi nghịch ngợm nhưng cũng không tới nỗi lưu manh, đội trưởng Bạch lại càng không cần phải nói.
Chỉ có mùi lính trên người tôi và bộ dạng không đứng đắn của lão Yên mới trông giống lưu manh.
Lão Yên đã lấy bộ đàm ra và đang liên lạc với ai đó, nghe thấy lời này liền vỗ một phát vào trán của tôi, đang định mắng tôi thì có giọng nói phát ra từ bộ đàm.
Ông ấy đành phải nuốt lại lời định nói, nhanh chóng trao đổi vài câu, ý tứ đại khái chính là nói cho bên kia biết chúng tôi đã đến, muốn đối phương sắp xếp người tới đón.
Ngắt bộ đàm xong thì lão Yên và giáo sư Hứa cũng xuống xe, Nha Tử quay đầu cười nói: “Trường An, đi vệ sinh không?”
Tôi cũng đang muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng lại lo lắng cho đội trưởng Bạch.
Côn Bố ngước mắt lên nhìn ghế sau rồi ra hiệu tôi cứ yên tâm.
Nha Tử đã bước xuống khỏi ghế lái, trực tiếp kéo tôi rời đi, tôi trêu ghẹo nói: “Anh gấp cái gì?”
“Con người có ba việc gấp mà.” Nha Tử chạy một đoạn, giải quyết vấn đề sinh lý sau lưng chúng tôi xong lúc này mới quay lại chỉ vào chiếc xe với vẻ mặt kì lạ.
Tôi đẩy anh ta một cái:
“Có chuyện gì mau nói.”
“Đội trưởng Bạch… chuyện gì đang xảy ra với bà ấy vậy?” Giọng Nha Tử trầm trọng.
Lần này đưa đội trưởng Bạch ra ngoài là quyết định nhất thời, mặc dù Nha Tử nhìn ra thân thể đội trưởng Bạch có vấn đề, nhưng suốt cả đường đi anh ta cũng không tiện hỏi, cho nên mới kéo dài tới lúc này.
“Dầu cạn đèn tắt.”
Tôi chậm rãi nói ra bốn chữ, giống như muốn nói ra phiền muộn trong lòng.
Nha Tử im lặng một lúc lâu, nhìn về phía chiếc xe không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi tôi giục mấy lần, anh ta mới lắc đầu nói:
“Không thích hợp, Dược Quán Tử lấy mạng đổi mạng, sao có thể chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng đã đến tình trạng thế này được?”
Tôi và lão Yên chưa từng nghĩ tới, nhưng lời này là chính miệng đội trưởng Bạch nói, hơn nữa bà ấy trông có vẻ già đi nhiều.
Huống chi cũng không phải lão Yên không mời bác sĩ khám qua, mà tất cả họ đều cho ra một kết luận: Thân thể lao lực quá độ.
“Đúng là y thuật của Dược Quán Tử rất cao siêu, nhưng dù có lợi hại đến mấy cũng không thể bù đắp được những hao tổn trong hơn mười năm qua của đội trưởng Bạch, chưa kể những thứ khác, nếu đổi lại là người khác sống trong lăng mộ những năm năm trời, anh cảm thấy có thể sống không?” Tôi thấp giọng nói.
Trong hoàn cảnh bí bách như vậy, đừng nói là không có thức ăn, cho dù có thì cũng gặp phải nhiều vấn đề khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận