Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 500

Cho nên, những thi thể này là kết quả tích tụ lại từ bao nhiêu năm tháng!
Tôi âm thầm bổ sung thêm nửa lời sau của Dạ Tinh, quả thực, đừng nói đến 99 cỗ thi thể, cho dù là chín cỗ thi thể cũng được tính là số nhiều, 9 người chết cùng một lúc cũng đủ gây chấn động mấy chục năm rồi chứ huống chi là tận 99 người?
Sắc mặt lão Yên càng trầm hơn, yêu cầu chúng tôi lật tất cả những bộ xương ở dưới ngôi mộ tập thể này lên, ông ấy phải xem bộ xương xuất hiện sớm nhất được ném vào đây từ khi nào.
Lão Yên đã lên tiếng, mọi người đều bắt đầu làm việc, từ từ đào từng lớp xương lên, trong chớp mắt, những mảnh xương trắng đã chất thành một đống nhỏ ở bên cạnh miệng hố, trong hình ảnh kia khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi!
Những trước đầu lâu được đặt ở trên cùng, phía dưới có mấy mảnh xương tay và xương đùi, cho nên chúng tôi đào bới rất nhanh, chẳng mất bao lâu sau tất cả xương đều đã được đào ra.
Dạ Tinh ngồi hẳn xuống đất, anh ta chạm vào từng chiếc đầu lâu một, mỗi lần chạm vào đầu lâu anh ta đều tự lẩm bẩm một phen, đôi khi anh ta còn dùng trán của mình chạm vào phần trán của những chiếc đầu lâu kia, thoạt trông như anh ta đang yêu đương với những chiếc đầu lâu kia vậy, trông đặc biệt thân mật.
Hành động của anh ta khiến chúng tôi nhìn mà dựng hết cả tóc gáy, chỉ cảm thấy tên này căn bản không phải người bình thường.
“Trong ngành của chúng ta chẳng có mấy người bình thường.” Nha Tử nhìn một màn trước mắt rồi nhún vai.
Tiếp theo anh ta quay đầu nhìn về phía tôi: “Trường An, chắc cậu được xem là người bình thường nhất trong số chúng ta rồi!”
Trên đầu tôi xuất hiện đầy vạch đen, có nghĩ thế nào tôi cũng chẳng thấy anh ta đang khen mình, vì thế đành ngậm miệng, yên lặng nhìn Dạ Tinh.
Tôi thấy Dạ Tinh xếp 98 cái đầu lâu thành một hàng thẳng, sau đó anh ta mới chạm vào những mảnh xương còn lại, lần này tốc độ của anh ta nhanh hơn nhiều, nhưng thoạt trông vẫn rất kỳ quái, nhưng thể anh ta không phải đang đối mặt với vật chết, mà là sinh vật sống.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, 2 tiếng đồng hồ sau, khi sắc trời lại lần nữa từ từ chuyển tối, những bộ xương gần như đã được Dạ Tinh sắp xếp xong, trông gọn gàng như chưa từng bị phá hủy.
“Bộ xương sớm nhất đã có lịch sử hơn ngàn năm rồi.” Dạ Tinh lên tiếng: “Mọi người nhìn xem, xương cốt tương ứng với thi thể này đã biến mất theo dòng năm tháng, thứ còn lại duy nhất chính là cái đầu lâu cứng rắn này.”
Hơn một ngàn năm… Trong nháy mắt, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, nhà Đường cũng đã tồn tại được hơn ngàn năm trước, chẳng lẽ thi thể này xuất phát từ triều đại ấy?
Tôi còn chưa kịp nghĩ xong, Dạ Tinh đã tiếp tục nói: “Dựa theo mức độ phân hủy của xương, mỗi bộ xương ở đây đều xuất hiện cách nhau 10 năm, hơn nữa, còn rất có quy luật, là có người cố ý tạo ra.”
Tim tôi đập thình thịch, cứ 10 năm lại xuất hiện thêm một bộ, ở đây có 99 cỗ thi thể, như vậy tổng cộng cũng gần ngàn năm, Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch vào năm 794 sau Công Nguyên, tức là cách đây gần một nghìn năm.
Nói cách khác, sau khi Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch, cứ mỗi 10 năm lại có người đem một cỗ thi thể ném xuống chỗ này…
Mà dựa theo lời của Dạ Tinh, cỗ thi thể xuất hiện gần nhất cũng từ 10 năm trước, nói như vậy có phải là có một cỗ thi thể nữa chuẩn bị được đem tới đây hay không?
Tôi kinh hãi nhìn về phía lão Yên, ông ấy cũng đang nhìn về phía tôi, trong mắt ông ấy cũng tràn ngập sự sợ hãi giống như tôi.
Đúng lúc này, Nha Tử đột nhiên nói: “Lão Yên, có phải Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch vào năm 99 tuổi không?”
99 tuổi, 99 cỗ thi thể, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Rốt cuộc là người nào, không, phải nói là thế lực nào vẫn làm đi làm lại một việc trong suốt gần một ngàn năm kể từ khi Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch?
Đây là hành vi để truy điệu Địa Tạng Vương Bồ Tát, hay là để báng bổ ngài?
Phật giáo không sát sinh, nếu thật sự thờ phụng Địa Tạng Vương Bồ Tát, nhất định bọn chúng sẽ không dùng phương thức này để truy điệu ngài, cho nên thế lực kia chắc hẳn đang báng bổ ngài.
“Lão Yên…” Tôi khẽ gọi một câu.
Lão Yên cười khổ một tiếng: “Tôi biết cậu muốn nói gì, tuy nhiên, ai mà biết đây có phải sự trùng hợp hay không? Cho dù không phải là trùng hợp, cũng đã có 99 thi thể rồi, liệu bọn chúng có còn tới đây nữa hay không, chẳng ai biết được.”
“Sẽ tới!” Dạ Tinh đột nhiên nói, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như sương mù của anh ta hiếm khi mới được lộ ra ngoài: “Những bộ hài cốt này không giống như được mai táng tại đây, mà giống như được người khác cố ý đưa tới, sau khi chết xương cốt còn bị người ta hủy thành từng mảnh nhỏ, đây là một cách trả thù.”
“Trả thù ư?” Tôi bối rối hỏi một câu.
Dạ Tinh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống xương cốt, rồi chậm rãi gật đầu: “Không sai, chính là trả thù, dùng cách phá hỏng những thi thể này để báng bổ Địa Tạng Vương Bồ Tát, chính là một cách trả thù với ngài ấy!
Bởi Địa Tạng Vương Bồ Tát có một câu rất nổi tiếng: “Địa ngục chưa trống không, thề không thành Phật”, mà những bộ thi thể này tượng trưng cho địa ngục.
Thế lực kia đã dựng lên một ngôi mộ tập thể ở đây, là muốn châm chọc Địa Tạng Vương, cho dù Phật đà đã viên tịch, nhưng bọn chúng vẫn không muốn buông tha cho ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận