Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 261: Quy Định Của 701

“Đi thôi.” Cô Tứ thấy mọi chuyện đã được giải thích xong, bèn ném mặt nạ Tàm Tùng vào lòng tôi: “Đây là bảo vật quốc gia thứ hai cậu mang về 701 đấy.”
Nói xong, ngài ấy liền ra hiệu cho chúng tôi rời khỏi lăng mộ.
Cuộc hành trình trở về của chúng tôi dễ dàng hơn nhiều vì có thêm cô Tứ, sau khi gặp lại cô Thu và Nha tử, chúng tôi liền đi thẳng xuống núi.
Đứng dưới dãy núi hùng vĩ, tôi kìm lòng không đậu mà quay đầu nhìn lại, nghĩ tới chuyện Tàm Tùng không còn nữa, không biết những người cản thi kia còn tiếp tục canh giữ ở nơi này nữa không?
“Cô Tứ, ngài có trở về Yến Kinh với chúng tôi luôn không?” Trong lúc tôi còn đang sững sờ, lão Yên đã cất tiếng hỏi.
Cô Tứ lắc đầu: “Không, tôi còn có việc khác, lão Yên, dạo này ông phải chú ý một chút, khắp nơi đều có chút bất ổn.”
Nói xong, ngài ấy xoay người rời đi, mãi đến khi bóng dáng của ngài ấy hoàn toàn biến mất, lão Yên mới quay đầu lại và nói với chúng tôi: “Đi thôi, đoán chừng sau này chúng ta sẽ bận rộn đấy.”
“Ý của cô Tứ là gì?” Cô Thu nhìn về phía lão Yên: “Liệu có phải mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì không?”
Lão Yên ừ một tiếng: “Nếu không có chuyện gì lớn, cô Tứ sẽ không dễ dàng xuất hiện như thế, mọi người cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
“Xem ra có thứ nào đó khó lường sắp xuất hiện rồi, lão Yên, lần này nhất định không thể bỏ lỡ!” Cô Thu nói.
Lão Yên tựa hồ nghĩ tới điều gì, tức giận nói: “Tất nhiên rồi!”
Tôi nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy mọi người đang có một loại khí thế đặc biệt.
Lão Yên vỗ vai tôi: “Với sứ mệnh của chúng ta, bảo vệ bảo vật quốc gia không chỉ là khẩu hiệu, sau này cậu sẽ từ từ hiểu thôi…”
“Vâng.” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, nhìn con đường đi xuống núi, trong lòng tôi càng hiểu rõ ràng, gia nhập 701 không chỉ là đam mê mà còn là trách nhiệm của mỗi chúng tôi!
“Đi thôi, quốc bảo tiếp theo đang chờ chúng ta đấy!” Lão Yên lớn tiếng nói, sau đó dẫn chúng tôi đi thẳng xuống chân núi…
Chúng tôi đi thẳng một đường xuống núi, đi tới nhà người phụ nữ trung niên trước đó để lấy xe, tiện thể tắm giặt bằng nước nóng rồi ăn uống no nê, sau đó mới đem theo Mặt nạ Tàm Tùng mà quay về Yến Kinh.
Hành trình trở về có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng tôi lại có cảm giác như một cơn bão đang kéo đến.
Lái xe hai ngày vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng tiến vào Yến Kinh, Côn Bố suốt đường đi vẫn im lặng bỗng lên tiếng, anh ta nói muốn về Miêu Cương một chuyến.
“Là vì Trát Tây sao?” Lão Yên mở miệng hỏi.
Côn Bố gật đầu: “Anh ta là Cổ Vương của Miêu Cương, vô cớ chết ở bên ngoài, nếu tôi không trở về, Miêu Cương ắt loạn.”
“Vậy anh có còn quay lại đây không?” Cô Thu nhíu mày.
Câu hỏi này vừa đưa ra, chúng tôi đều trầm mặc, đồng loạt nhìn về phía Côn Bố, anh ta lắc đầu nói: “Tôi nhất định sẽ quay lại, nhưng phải đợi đến khi Cổ Vương mới xuất hiện.”
“Cũng đúng, tất cả Cổ Vương ở Miêu Cương đều do Cổ Vương đời trước chọn ra, hiện giờ Trát Tây đã chết trong lăng mộ của Tàm Tùng, e là trước đó anh ta còn chưa kịp chọn ra người kế nhiệm, quả thực cậu phải trở về đó một chuyến.” Lão Yên nói: “Chỉ sợ lần này cậu sẽ phải tốn không ít thời gian đâu, nhớ chú ý an toàn của bản thân.”
“Ừm.” Côn Bố khẽ gật đầu.
Nha Tử rúc vào góc nhìn Côn Bố, dường như anh ta muốn nói gì đó mà lại không dám, một lúc sau mới nói được một câu: “Vậy khi nào anh đi?”
“Chỉ trong khoảng hai ngày này, theo quy định của 701, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải quay về báo cáo rõ ràng.” Hiếm khi mới thấy Côn Bố không tỏ ra lạnh lùng với Nha Tử.
Nha Tử à một tiếng, không biết phải nói gì, không khí trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
Tôi tò mò hỏi tại sao phải quay về báo cáo cho rõ ràng, mọi người đều liếc mắt nhìn tôi, cuối cùng, vẫn là lão Yên giải thích cho tôi: “Những thứ có thể khiến 701 ra tay thường là những ngôi mộ lớn, còn những thứ được thành viên trong 701 mang về đều là bảo vật quốc gia, mà khi ở trong mộ, các thành viên trong đội khó tránh khỏi việc bị tách nhau ra, ai mà biết được có người nào lén giấu bảo vật cho mình hay không.”
Vừa nghe xong tôi liền cau mày lại, thế này rõ ràng là không tin tưởng chúng tôi!
Lão Yên rút một điếu thuốc, liếc ra ngoài cửa xe rồi nói: “Trường An, tôi biết trong lòng cậu không được thoải mái, nhưng đây chính là quy định, nó sẽ không thay đổi bởi bất cứ người nào, bởi lòng người khó dò, chúng ta sẽ không gánh nổi cái giá khi bảo vật quốc gia bị mất đâu.”
Lông mày của tôi vẫn chưa giãn ra, dù lão Yên đã nói như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cứ nhìn nhóm của lão Yên là biết các thành viên trong 701 đều từng vào sinh ra tử vì quốc gia, thế mà đến cuối cùng còn bị nghi ngờ, đây thực sự là một chuyện rất khó chịu.
Giống như khi chúng ta liều mạng làm việc ở bên ngoài, nhưng khi về nhà lại bị nghi ngờ, thử hỏi lòng bạn có thấy lạnh không?
Sau khi tôi bày tỏ sự nghi ngờ như vậy, cả lão Yên và cô Thu đều không có bất kỳ phản ứng bất mãn nào, tôi lập tức cảm thấy kỳ lạ, hơi ngập ngừng hỏi họ xem trước đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Hai người nhìn nhau, sau đó lão Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Vốn dĩ cậu mới vào 701, tôi cũng không nên nói cho cậu biết những chuyện này. Nhưng cậu là do tôi đưa vào 701, nên tôi rất tin tưởng cậu, có một số việc có kể cho cậu nghe thì cũng không sao, tuy nhiên nghe xong thì cậu phải giữ kín miệng cho tôi!”
“Được, đó là chuyện đương nhiên.” Tôi gật đầu, nhìn dáng vẻ này của lão yên, hiển nhiên đây không phải là chuyện nhỏ.
Lão Yên thổi ra một vòng khói thuốc, nhìn chăm chú vào hư không: “Kỳ thực quy tắc này là do tôi định ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận