Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 630

Mà đây chính là bản lĩnh của cô Tứ, khí thế ở trên người của anh ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng nếu anh ấy muốn thì cũng có thể tránh ở trong góc giống như người vô hình.
“Có đúng hay không?” Cô Tứ hỏi.
Lão Hàm hừ một tiếng: “Tên đần này từ đâu ra vậy? Lá gan cũng không nhỏ.”
Ánh mắt của cô Tứ trở nên lạnh lùng, vừa định ra tay thì lão Hàm đã gật nhẹ đầu: “Người đó quả thật tự xưng là Diêm La Vương, nhưng tôi không có hợp tác với gã, có thể là do gã không thích ai trong số mấy người, suốt chặng đường đi gã đã báo cáo tin tức của mấy người cho tôi."
“Lần cuối cùng người này báo cáo tin tức là khi nào?” Sắc mặt của cô Tứ lộ ra vẻ không vui.
Suy cho cùng, Lão Hàm cũng là người đã liếm máu trên lưỡi dao, cho nên cũng không vì vẻ ngoài trẻ tuổi của cô Tứ mà xem thường anh ấy, không chỉ có như vậy, ngoại trừ một câu đồ đần vừa mới nói ra kia, có thể nói lão Hàm đã hỏi gì đáp nấy với những câu hỏi mà cô Tứ đã nói, đương nhiên có phải là thật hay không cũng chỉ có bản thân ông ta mới biết.
Sau khi hỏi xong mấy câu, cô Tứ hẳn đã có được thông tin mình muốn, cho nên lại rơi vào im lặng lần nữa.
Nhưng lần này Lão Hàm không tiếp tục phớt lờ anh ấy nữa mà nói bóng nói gió hỏi Lão Yên rất nhiều vấn đề liên quan đến cô Tứ, nhưng đều bị lão Yên bốn lạng đẩy ngàn cân lừa gạt cho qua, việc duy nhất bị lộ ra ngoài chính là thân phận nhân viên ngoài biên chế của cô Tứ.
Sau khi xác nhận hợp tác, Lão Hàm đã hào phóng cho chúng tôi cùng hưởng một nửa cuộn da dê này.
Nhưng hành động này của ông ta đã làm dấy lên sự bất mãn của người Anh. Một người có dáng người cao gầy và mái tóc bôi không biết bao nhiêu là dầu trong số đó đã dùng một câu tiếng phổ thông sứt sẹo mà chất vấn lão Hàm: “Ông… Ông đang làm gì vậy?”
“Thứ các người muốn chỉ là thân xác Bồ Tát, tôi cho mấy người là được, về phần quá trình…”
Lão Hàm nhướng mi.
Người Anh kia thế mà thực sự không dám truy cứu vấn đề này nữa, khiến tôi nhất thời không thể đoán được rốt cuộc giữa bọn họ là mối quan hệ gì.
Sau khi có đoạn nhạc đệm này, việc cùng hưởng địa đồ đã có chuyển biến thuận lợi đến kỳ lạ, nhưng tôi cũng hiểu tại sao bọn họ lại hào phóng như vậy, bởi vì trong này về cơ bản là chẳng có gì cả!
Nói như vậy cũng không đúng, dù sao con đường ở phía trên vẫn còn rất rõ ràng, chẳng qua là nó chỉ đến được đỉnh núi đơn độc mà chúng tôi đã leo lên trước đó, còn đoạn đường sau này hoàn toàn là do chúng tôi tự mình khám phá.
Nhưng bên trên tấm địa đồ này lại vẽ ra một tòa phù đồ chín tầng sống động như thật, cho nên Lão Hàm cho rằng chìa khóa mở ra bí mật của phù đồ chín tầng hẳn là được cất giấu ở bên trong bức tranh này.
Lão Yên cầm lấy cuộn da dê nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn giao lại cho Lão Hàm, nói là cuộn da dê này chẳng có tác dụng gì, tội cho đám người Anh đó đã dại dột bỏ ra rất nhiều tiền cho nó.
"Điều này không nên..." Lão Yên thở dài.
Lão Hàm cũng đang mắng: "Con mẹ nó, dù sao cũng chỉ có nửa cuốn da dê, nếu là nguyên một cuốn thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Đợi nửa giờ.” Lúc này, cô Tứ đột nhiên lên tiếng, nhưng nội dung của nó lại làm chúng tôi giật mình.
Nhưng sau khi anh ấy nói xong liền nhắm mắt lại, cho dù chúng tôi có muốn truy vấn thì cũng không có cách nào.
Nhân cơ hội này, tôi đẩy Lão Yên một cái rồi nhỏ giọng nói: “Ở phía đối diện ai là William?”
Dù sao tôi vẫn khá để ý đến người đã khiến 701 chịu thiệt lớn như vậy.
"Không có gã."
Lão Yên hạ thấp giọng: "Bình thường William đều sẽ đến hiện trường, cho nên trong chuyện này khả năng là có gì đó mờ ám. Trường An, cậu nhất định phải để mắt tới một chút.”
Câu nói “không có” này khiến lòng tôi nhảy dựng, không khỏi đánh giá mấy người Anh ở đối diện cẩn thận hơn, thể trạng của bọn họ đều rất cường tráng, ngay cả hình thể cũng không kém nhau là bao, chỉ có người nói chuyện trước đó có hơi cao gầy một chút. Bọn họ vẫn luôn dạo bước ở trong một khu vực nhỏ, nhưng rõ ràng không phải tùy ý, mà là rất có quy luật.
Trạng thái của mấy người bọn họ vừa tấn công vừa bảo vệ lẫn nhau, lúc gặp phải một cuộc tấn công bất ngờ đều có thể đáp trả trong thời gian ngắn nhất.
Mà điều này cũng khiến tôi không khỏi giật mình, nhóm người này thoạt nhìn không hề đơn giản.
"Lão Yên, theo tôi thấy những người này hình như đều là quân nhân." Tôi thấp giọng nói.
Lão Yên à một tiếng rồi nói: “Còn cần cậu nói sao, tôi đã điều tra lý lịch của William từ lâu rồi, rất nhiều người làm việc cho gã đều có xuất thân từ quân đội, nước ngoài khác với nước ta ở chỗ, rất nhiều cao thủ đều đến từ bộ đội đặc chủng, ngay khi vừa xuất ngũ là đã trực tiếp trở thành lính đánh thuê.
Những người này nha, bọn họ đều là mấy con hàng giết người không chớp mắt, vì tiền thưởng kếch xù mà chuyện gì cũng có thể làm được."
"Nhưng William cũng rất xảo quyệt, tra tới tra lui cũng chỉ là một số chuyện không quan trọng, còn những chuyện thật sự rất quan trọng lại không điều tra ra." Lão Yên mắng.
Đây là đương nhiên, bởi vì nếu người có thể di chuyển cả một tòa cổ mộ từ Trung Quốc không có chút tài năng nào thì chẳng phải là chuyện buồn cười sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận