Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 180: Trùng Ngữ

Theo cách giải thích của Nha Tử, chúng tôi đều đã hiểu được tác dụng của chỉ dắt hồn: Thứ gọi là chỉ dắt hồn được tạo thành từ chỉ bạc, nó được gia tộc cản thi bôi lên một số loại chất liệu đặc biệt khiến cho nó vừa mềm dẻo lại vô cùng chắc chắn, nói cách khác, thực ra người cản thi đã chôn chỉ dắt hồn vào trong thi thể, sau đó nắm chỉ kéo đi.
Về phần cờ chiêu hồn và chuông trấn hồn thì có thể dùng để mê hoặc người khác, nếu không, người khác biết được bí mật của bọn họ, tộc cản thi sẽ không còn thần bí như vậy nữa…
“Không, chuông trấn hồn và cờ chiêu hồn vẫn có tác dụng, chẳng may gặp phải khởi thi, tức là thi thể hóa cương thi, rốt cuộc vẫn có thể giữ lại cho người cản thi một mạng, nếu không bọn họ cũng đâu sử dụng mấy thứ ấy.” Lão Yên chậm rãi nói.
Tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, trông dáng vẻ của người cản thi kia, chuông trấn hồn này quả thực rất quan trọng với gã ta.
“Nói như vậy, người kia cũng đã khống chế cương thi bằng cách này, giống như là điều khiển một con rối gỗ vậy ư?” Tôi nhớ tới cương thi đã chuyển từ cương thi lông trắng thành cương thi lông xanh kia, cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy.
Nha Tử nắm chặt chỉ dắt hồn, giọng điệu càng căng thẳng hơn: “Nào có đơn giản như vậy, gia tộc cản thi này có rất nhiều bí mật, truyền thuyết về bọn họ nhiều như lông trâu, có một số không thể dùng khoa học để giải thích được, có một số bí mật e là chỉ có người trong tộc bọn họ mới biết thôi.”
“Cũng đúng.” Tôi nhún vai, ví dụ như những bộ xương trắng ở chỗ đất trũng kia cũng là thứ không thể giải thích được, nhưng nhất định là một trò ảo thuật che mắt.
Nói đến bí mật của gia tộc cản thi, tôi đột nhiên liếc sang nhìn Côn Bố, cách anh ta khống chế cổ trùng cũng vô cùng kỳ diệu, không biết trong đó có bí mật gì hay không nhỉ?
“Ha hả, cổ trùng của Côn Bố không có nhiều trò thần kỳ như vậy đâu.” Lão Yên đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, thấy Côn Bố có vẻ không thèm để ý tới, ông ấy bèn phải giải thích: “Cậu hẳn cũng biết, trong mắt người bình thường, cổ trùng là cái gì đúng không?”
Tôi gật đầu, về cổ trùng kỳ thật có hai giả thuyết, một là Côn Bố hiện giờ đang khống chế cổ trùng, chúng là côn trùng thực sự, những con côn trùng này được tạo ra khi dương khí đạt tới cực thịnh, thông thường người ta sẽ bắt mười hai loại côn trùng kịch độc và đặt chung vào một cái bình, con côn trùng còn sống sót cuối cùng sẽ là cổ trùng ban sơ nhất, sau này, người ta sẽ cẩn thận huấn luyện con côn trùng ấy rồi từ từ bồi dưỡng thành một chân sai vặt nhỏ của mình.
Giả thuyết còn lại chính là một loại độc dược, cũng giống như giả thuyết bên trên, chỉ khác ở chỗ là sau khi có được cổ trùng ở hình thức sơ khai, họ sẽ đem chúng đi phơi khô và nghiền thành bột, chế thành loại thuốc kịch độc chuyên làm hại người, bởi vì bên trong đó có trộn lẫn với mười một loại độc vật khác, bởi bậy nếu không có sự hướng dẫn của người nuôi cổ, người bình thường bị trúng độc sẽ không thể trị khỏi, vì mỗi một người nuôi cổ lại dùng những loại côn trùng khác nhau, cho dù có gặp được cao thủ giải độc cũng không có cách nào nghiên cứu ra thuốc giải trước khi độc phát tác.
“Cũng gần như vậy, chỉ là người nuôi cổ còn phải biết được một loại kỹ năng nữa.” Lão Yên hút một hơi thuốc, trong giọng điệu chứa sự hâm mộ: “Chính là phải hiểu trùng ngữ.”
Trùng ngữ?
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt: “Thứ ấy thực sự tồn tại sao?”
Cái gọi là trùng ngữ có nghĩa đen chính là ngôn ngữ của những loài côn trùng, nhưng tôi chưa bao giờ tin vào loại truyền thuyết thế này cả, dù sao cũng có hàng ngàn hàng vạn loại côn trùng khác nhau, cho dù chúng có ngôn ngữ của riêng mình, con người sao có thể học được chứ?
Lão Yên khẽ gật đầu: “Nếu không cậu đoán xem vì sao lại có nhiều người biết cách chế tạo cổ trùng như vậy, mà chỉ có người Nam Cương là am hiểu nhất? Bởi vì vừa sinh ra họ đã biết được trùng ngữ rồi.”
Tôi nhìn về phía Côn Bố, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực, khó trách vì sao người ở Nam Cương chẳng thèm bàn bạc về thuật nuôi dưỡng cổ trùng, bởi vì cho dù có cách nuôi dưỡng cũng chẳng có ích gì, không biết được trùng ngữ sẽ không thể nào trò chuyện được với sâu bọ, càng đừng nhắc tới chuyện nuôi dưỡng.
Những gia tộc từ thời cổ xưa này quả thực vô cùng đáng sợ…
“Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ xem mình nên làm gì thì hơn?” Lão Yên giải thích một hồi, dường như có chút mệt mỏi, ông ấy bèn kéo ghế ra ngồi, rồi chậm rãi hút thuốc.
Côn Bố nhìn về phía Nha Tử vẫn còn đang nghiên cứu chỉ dẫn hồn, dùng giọng điệu bình tĩnh, nói: “Xem ra quả đúng có người đã vào đây, ngay vào lúc tất cả mọi người đang đưa tang, đối phương đã đặt chỉ dắt hồn lên người Nha Tử. Muốn bát được người này kỳ thực cũng dễ thôi.”
“Anh, anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Nha Tử vẫn luôn trầm mê vào việc nghiên cứu chỉ dắt hồn cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất thường, bị doạ tới nỗi nhảy ra sau lưng lão Yên.
“Tất nhiên là để cậu tự dẫn người kia tới.” Biểu cảm trên mặt Côn Bố vẫn chẳng hề thay đổi.
Nha Tử vừa muốn cầu cứu lão Yên, ai có ngờ lão Yên vừa hút thuốc lại vừa gật gù, nói đây quả là một ý kiến hay, trông dáng vẻ của người cản thi kia, nếu muốn dùng chỉ dắt hồn để điều khiển người khác thì hẳn gã phải đang ở gần đây, chúng tôi chỉ cần ngồi chờ là được. Nha Tử, cậu phải thể hiện cho tốt đấy, đừng để người ta nhìn ra manh mối gì.
Tôi và cô Thu dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Nha Tử, Nha Tử tức giận, bất bình nói: “Các người không biết yêu quý trẻ nhỏ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận