Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 422

Nói xong, dường như ông ấy đã ý thức được điều gì, lộ ra chút lúng túng rồi giải thích: "Lão Yên, ý của tôi không phải là đang ám chỉ các ông là đám bàng môn tà đạo đâu..."
“Tôi còn không biết ông sao, vẫn luôn không biết giữ miệng gì cả, được rồi, ông bận thì cứ đi đi! Hiện trường này cứ để tôi trông coi giúp ông.” Lão Yên mỉm cười.
Trong khi Cố Thuận Chương đang nói chuyện với lão Yên, tôi và Ninh Viễn cũng chào hỏi nhau, nhưng anh ta lại lộ ra một nụ cười ngượng, nói là chuyện này rốt cuộc cũng đã kết thúc, nhưng tiếc là A Thanh…
Ngoài việc chia buồn ra thì tôi cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào, chỉ cảm thấy sự cởi mở ở trên người anh ta khi gặp tôi lần đầu đã biến mất, xem ra cái chết của A Thanh chính là một đả kích rất lớn đối với anh ta!
"Được rồi, tôi đi làm việc trước đây. Ninh Viễn, cậu ở lại hiện trường với lão Yên đi." Ngay lúc chúng tôi đang trò chuyện, Cố Thuận Chương đột nhiên nói một câu.
Ninh Viễn kinh ngạc mà nhướng mi lên, sau đó đồng ý, nhưng nhìn dáng vẻ này thì rõ ràng là anh ta có chút không nguyện ý, không, phải nói là bất ngờ.
Sau khi Cố Thuận Chương rời đi thì tôi mới hỏi Ninh Viễn đã có chuyện gì, chỉ thấy anh ta cười khổ một tiếng: "Còn có thể là chuyện gì, có lẽ là do giáo sư Cố cho rằng, hiện tại tôi đã không còn thích hợp để làm việc nữa…”
Ngay lúc tôi đang định an ủi anh ta vài câu thì lại cảm thấy không biết mình nên bắt đầu an ủi từ đâu, dù sao hành vi để anh ta ở đây của Cố Thuận Chương quá kỳ lạ, huống chi tôi và lão Yên cũng không cần Ninh Viễn đặc biệt chiêu đãi, mà chuyện chúng tôi đang làm anh ta chưa chắc có thể giúp được gì, theo lý mà nói thì Ninh Viễn nên đi theo Cố Thuận Chương thu xếp đại hội nghe thử mới đúng.
"Lão Cố này vẫn không có tình người như vậy." Lão Yên đột nhiên thở dài.
Giọng điệu của ông ấy làm tôi nhớ đến giáo sư Hứa, trong lòng chợt sáng tỏ việc giáo sư Hứa đã bị đội khảo cổ quốc gia gạt ra ngoài, nếu chuyện này là do Cố Thuận Chương làm, vậy thì mối quan hệ giữa lão Yên và ông ấy sẽ không thể tốt đẹp như vậy được.
Nói cách khác Cố Thuận Chương rất có thể đã bị người nào đó mê hoặc, chẳng lẽ việc ông ấy đối xử với Ninh Viễn như bây giờ cũng là bị người nào đó mê hoặc sao?
"Ồ, ngay cả lão Yên của 701 cũng đại giá quang lâm à?" Đột nhiên, một giọng nói trầm trầm truyền đến, tôi nhướng mi quan sát thì thấy được một cái đầu trọc.
Lưu Hàn Thu đứng ở trước mặt chúng tôi, sau khi thản nhiên lên tiếng chào hỏi lão Yên xong thì lại dùng ánh mắt dò xét khiến người ta rất không thoải mái mà nhìn tôi.
Sau đó, ông ta lộ ra vẻ khinh miệt rồi cười một tiếng: “Đây là lính mới mà ông nhặt được từ xó xỉnh nào đó sao?”
“Lão đầu trọc, đầu óc không tốt thì mau đi khám đi.” Lão Yên lộ ra vẻ mặt vô cảm mà trả lời một câu, khiến sắc mặt của Lưu Hàn Thu thay đổi, nhưng rất nhanh đã bị ông ta đè xuống, sau đó cười ha hả nói chẳng lẽ là con riêng, nếu không thì sao có thể giữ gìn như thế?
Rầm!
Ông ta vừa dứt lời thì đã ăn trọn một cú đấm vào mặt, chỉ thấy tôi lắc lắc tay của mình rồi cười lạnh một tiếng nói: "Tôn trọng nhau chút đi!"
“Lão Yên, tên nhóc này là người trong đơn vị của ông à? Lại dám ra tay với tôi." Sắc mặt của Lưu Hàn Thu trầm xuống, rõ ràng ông ta cũng không ngờ lúc này lại có người dám đánh mình.
Lão Yên ồ một tiếng: "Không phải ông đã nói cậu ta là lính mới sao? Nói chung lính mới rất khó quản, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất nhức đầu."
Sắc mặt của Lưu Hàn Thu tối sầm lại, sau đó ông ta đột nhiên nhếch khóe miệng, nghiêng người về phía lão Yên nói một câu.
Chỉ thấy sắc mặt của lão Yên thay đổi mấy lần, cuối cùng là im lặng, phải mất một lúc lâu thì mới thấy ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên họ Lưu kia, ông đừng có mà đi quá xa."
"Lão Yên, hiện tại người đi quá xa chính là ông. "Lưu Hàn Thu nhìn về phía tôi với ánh mắt u ám: "Đuổi tên nhóc này ra khỏi 701 thì tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?"
"Vọng tưởng!" Lão Yên trả lời rất dứt khoát: "Ông đây ghét nhất những người dám đe dọa ông, mà ông tốt nhất nên cẩn thận chút, nếu không phải cấp trên vẫn luôn yêu cầu anh em trong đơn vị phải biết đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau thì ông đây đã giết sạch đám người các ông từ lâu rồi, cút nhanh lên, đừng có đứng đây làm bẩn con mắt của ông đây."
Lưu Hàn Thu móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay: "Vậy thì cứ chờ đi, hy vọng ông sẽ không hối hận."
Nói xong, ông ta lau vết máu ứ đọng ở trên khóe miệng rồi dùng ánh mắt âm lãnh nhìn tôi chằm chằm như rắn độc: "Ranh con, tôi sẽ nhớ kỹ cậu, cậu nhất định phải sống thật tốt ở 701, đừng có chết sớm đấy.”
"Yên tâm, tuổi thọ của tôi tuyệt đối dài hơn ông.” Tôi cũng cười lạnh một tiếng như thế.
Dù sao ở trong mắt của người khác, tôi chỉ là một nhóc con mới mười mấy tuổi và không hề hiểu chuyện chút nào, cho nên việc hung hăng một chút cũng là điều bình thường.
Nếu lão Yên đã không tiện làm việc, không tiện nói chuyện thì cứ để tôi nói và làm là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận