Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 457

Đám người Lưu Hàn Thu hiển nhiên không tin, cho rằng chúng tôi đang lừa bọn họ: "Lão Yên, tôi biết 701 mấy người làm việc mặn chay không kiêng kỵ, nhưng mấy người dù thế nào cũng không thể giết người diệt khẩu chứ?
Nhìn bộ dạng này của ông ta, tôi lại cảm thấy buồn cười, chẳng trách 303 chỉ dám làm mấy chuyện mờ ám ở sau lưng, xét về năng lực chiến đấu một mình của bọn họ khẳng định không phải là đối thủ của chúng tôi.
Nhưng vừa buồn cười vừa cảm thấy bất an, bởi vì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không ai biết được khi nào bọn họ sẽ ra tay làm việc xấu.
“Giết người diệt khẩu sao?” Lão Yên liên tục cười lạnh: “701 làm chuyện gì mà cần phải giết người diệt khẩu đây? Nếu tôi nhớ không lầm thì đây hẳn là việc các ông thường làm.”
Lưu Hàn Thu lạnh mặt: “Đó còn không phải là vì chùi đít cho mấy người sao?”
“Không cần.” Lão Yên hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng mặc kệ Lưu Hàn Thu đang căng thẳng tột độ, chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Đột nhiên, Lưu Hàn Thu thở dài: “Lão Yên à, nói đến cùng thì tôi và thầy ông là người cùng một thế hệ.”
Lão Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía ông ta, sát khí trong mắt suýt chút nữa cũng không che giấu được, nhưng rất nhanh ông ấy đã phản ứng lại, thản nhiên nói: “Thế nào, ông định dùng bối phận để trấn áp tôi à? Lúc trước sao không thấy ông dùng bối phận để giúp tôi một lần nhỉ.
Ồ, tôi nhớ nhầm rồi. Ông không chỉ không giúp mà lúc trước còn hận không thể giết chết tôi để mà thế chỗ, nhưng mà tôi nói cho ông biết, cho dù ông đây có chết thì ông cũng không thể bước vào bậc cửa của 701!”
Theo lời ông ấy nói, vẻ mặt của Lưu Hàn Thu đã thay đổi mấy lần, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống: "Lão Yên, ông chỉ đang muốn trút giận mà thôi, tình huống lúc trước ông cũng hiểu nếu tôi không nhúng tay vào thì cũng có rất nhiều người nhúng tay vào, tôi đã hấp dẫn không ít hỏa lực giùm ông.”
“Ha ha.” Đối với lời cầu hòa của Lưu Hàn Thu, lão Yên hừ lạnh một tiếng, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu đi.
Tôi mặt không đổi sắc đánh giá lão Yên, cảm thấy ông ấy rất biết diễn, vừa rồi sở dĩ nói nhiều như vậy phỏng chừng cũng là bởi vì ông ấy đã bộc lộ cảm xúc ra ngoài, sợ Lưu Hàn Thu hoài nghi mới thuận thế nói như vậy.
Lưu Hàn Thu tiếp tục nói: “Đây là lần hiếm hoi chúng ta bắt tay hợp tác, tôi nghĩ chúng ta cũng không nên cứ xích mích như vậy mãi được đúng không?”
“Tôi nhớ không lầm thì hồi trưa có người nhất định phải ra vẻ.” Lão Yên dựa vào thùng xe nói.
Lưu Hàn Thu nghẹn họng, sau đó ưỡn mặt nói: “Đó là do tôi có việc bận, lão Yên, ông cũng không phải là người thích so đo như vậy đúng không?"
Lão Yên bĩu môi: “Được rồi, ông như thế nào tôi rất rõ ràng, tôi như thế nào ông cũng biết, nể tình mọi người cùng hợp tác tạm thời buông bỏ thành kiến, nếu có người đâm dao sau lưng, đừng trách tôi không khách khí.”
Ông ấy nói một cách hung dữ, ánh mắt quét qua người Lưu Hàn Thu, cũng không biết Lưu Hàn Thu rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì, rõ ràng một đường đối chọi gay gắt, vậy mà bây giờ lại muốn làm hòa. Đối mặt với sự nghi ngờ của lão Yên, ông ta chỉ cười hì hì không có phản ứng gì.
“Tôi nghe nói lần này là bởi vì có một người Anh đã mua được một nửa cuộn da dê của nước Tân La cổ?” Im lặng một lúc, Lưu Hàn Thu mới lên tiếng.
Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn ông ta, không ngờ ông ta lại không biết rõ đầu đuôi sự việc, nói như vậy cô Tứ cũng không có nói cho bọn họ biết?
“Ừ.” Lão Yên nhập vai rất nhanh, vừa mới nói muốn gác lại hiềm khích lúc trước, thì lập tức thu hồi thái độ đối chọi gay gắt, vẻ mặt bình tĩnh giống như lúc dẫn chúng tôi đi làm nhiệm vụ.
Lão Yên lấy ra điếu thuốc rít hai hơi: “Nói thật, không ai biết trên nửa cuộn da dê đó viết gì, bởi vì thân phận của người mua lần này nên cấp trên mới kêu chúng ta cần nhanh chóng hành động! Cho nên chuyến đi này có thành công hay không, không ai biết.
“Người mua là ai?” Nói đến đây, Lưu Hàn Thu trở nên nghiêm túc.
Tôi cũng vểnh tai lên, lúc trước khi lão Yên nói đến chuyện này cũng không đề cập đến thân phận của người mua, cho nên tôi rất tò mò đến cùng là dạng người gì mà lại để cho cấp trên khẩn cấp điều động hai bộ phận 303 và 701 như vậy.
Lão Yên hút hết một phần ba điếu thuốc, mày nhíu chặt không có dấu hiệu giãn ra: “William.”
“Cái gì?” Vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Hàn Thu không giống như giả vờ, thật lâu sau ông ta mới thở ra: “Là William kia sao?”
Lão Yên gật đầu: “Ngoại trừ người kia ra thì còn có ai có thể khiến cho cấp trên triển khai nhiệm vụ một cách khẩn cấp như vậy?”
“William là ai vậy?” Tôi vừa định hỏi thì Nha Tử đã chen lên hỏi trước.
Lão Yên dập tắt tàn thuốc, chậm rãi nói: “Đó có thể coi là một tai họa đối với đất nước chúng ta...”
Từ tai họa này khiến lòng tôi nhảy dựng, có thể khiến cho lão Yên dùng tới từ này khẳng định là chuyện vô cùng quan trọng.
"Sau khi thầy tôi gặp chuyện không may được hai năm, Nha Tử vừa được giáo sư Hứa mang về, còn tôi cũng vừa lên làm chủ nhiệm của 701, lúc ấy đã xảy ra một vụ án lớn làm chấn động cả nước.”
Lão Yên như chìm vào hồi ức: “Một ngôi mộ khổng lồ được khai quật, bên trong có rất nhiều văn vật. Nhưng các nhà khảo cổ học còn chưa kịp phản ứng, họ chỉ biết nó có từ thời nhà Tần, thì văn vật bên trong đã bị trộm chỉ sau một đêm và cũng nhanh chóng được vận chuyển ra nước ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận