Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 648

"Yên tâm, lần này trở về ông ta đừng hòng chạy thoát." Sắc mặt của lão Yên cũng trầm xuống.
So với lão Hàm, cái loại chuột chạy trong khe cống ngầm như Lưu Hàn Thu xứng đáng nhận một bài học nặng nề mới đúng.
Thấy lão Yên đã có kế hoạch cho mọi việc tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô Tứ vẫn đang ở trong rừng.
Lão Yên vỗ nhẹ vào vai của tôi: “Yên tâm đi, cô Tứ có kế hoạch của mình, mối ân oán giữa ngài ấy và Diêm La Vương cũng chỉ có thể để bọn họ tự mình giải quyết.”
Chỉ mong là thế… Tôi nhìn chằm chằm vào khu rừng đã không còn nhìn thấy rõ nữa, sau đó ác độc nói với lão Yên, thù mới hận cũ sẽ tính cùng nhau.
Lần này trở về Yến Kinh, cho dù có như thế nào thì cũng phải khiến Lưu Hàn Thu không thể có được một cuộc sống tốt.
Nhưng tất cả chuyện này sẽ phải để lúc khác, việc chúng tôi phải làm bây giờ là nhanh chóng trở về Yến Kinh và chuẩn bị tốt cho bước tiếp theo.
Tôi có một loại dự cảm, William nhất định sẽ quay lại!
Sư phụ Dương lái xe rất nhanh, dọc đường đi gần như không có dừng lại. Ngay khi chúng tôi tiến vào địa giới Yến Kinh, một người có bộ râu cá trê mà tôi chưa từng gặp qua đã tiến đến tiếp đón sư phụ Dương.
Sau khi tiếp quản, chiếc xe đã quay đầu lại ngay lập tức, nhưng thay vì đi đến Cục Di Tích Văn Hóa thì nó lại đi theo một con đường khác mà tôi chưa từng thấy trước đây.
"Đây là?" Tôi lộ ra vẻ không hiểu mà hỏi.
Lão Yên lắc đầu với tôi, sau đó làm một cử chỉ cẩn thận khiến tôi lập tức ngừng nói, vì tôi biết mọi chuyện có thể có chút không ổn!
Chiếc xe đi đến trước một khu đại viện rộng lớn, nhưng nó cũng không dừng lại mà một đường giảm tốc lái vào, cuối cùng dừng lại ở trong khu vườn.
Tôi vừa thấy trong lòng đã trở nên hốt hoảng, bởi vì đại viện cổ xưa này trông như là đồ còn sót lại từ thời nhà Thanh và thời dân quốc vậy, nếu vậy thì người có loại thân phận gì mới có thể vào ở một nơi như vậy? Hơn nữa mục đích của người này khi gọi chúng tôi đến đây là gì?
Lão Yên lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ngoại trừ điểm này ra thì lại không nhìn ra được cái gì khác.
“Xuống xe đi.” Người có bộ râu cá trê mở cửa xe rồi hếch cằm về phía lão Yên.
Ngay khi lão Yên vừa muốn nói gì đó, người này đã xua tay: "Lão Yên, ông cũng đừng hỏi gì cả, đi rồi sẽ biết."
Lão Yên gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo quanh chúng tôi, ý tứ bên trong đó thì không cần nói cũng biết, chính là kêu chúng tôi không nên nói lung tung.
Ông ấy xuống xe trước, chúng tôi lần lượt đi theo phía sau đối phương, ngoại trừ Côn Bố, những người còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều lộ ra vẻ có hơi bất an.
Người có bộ râu cá trê dẫn chúng tôi đi ra khỏi vườn hoa, nhưng tôi lại ngạc nhiên khi phát hiện bên ngoài trông có vẻ hoành tráng nhưng bên trong lại hoàn toàn trống trải và đã biến thành bãi tập luyện, ngay khi vừa bước vào thì có một đội quân nhân hành lễ với chúng tôi.
Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy khiếp sợ!
Sau khi đi qua sân huấn luyện, một căn phòng giản dị hiện ra ở trước mặt, tốc độ của người có bộ râu cá trê cũng chậm lại, có vẻ như đây chính là đích đến của chúng tôi.
"Lão Yên, đi vào đi." Quả nhiên, người này chỉ vào căn phòng, sau đó dùng sắc mặt trang nghiêm nói.
Lão Yên bước tới phía trước một bước, nhưng ngay khi tôi đang muốn đuổi theo thì bị người có bộ râu cá trê chặn lại: "Mấy người đợi ở bên ngoài đi."
"Lão Yên?" Tôi gọi một tiếng.
Lão Yên quay người rồi lắc đầu với tôi: “Các cậu đợi ở đây đi.”
Sau đó ông ấy đẩy cửa tạo ra một khe hở, thông qua khe hở này dường như tôi đã nhìn thấy một bóng người gầy gò ngồi ở vị trí đầu, người này quay mặt về phía ánh sáng, bởi vì không nhìn thấy rõ ràng lắm, cho nên tôi không nhịn được mà nheo mắt nhìn thật kỹ.
Nhưng còn không đợi tôi kịp dò xét rõ ràng thì cánh cửa đã bị lão Yên đóng lại.
Tôi xoa xoa tay, ba phen mấy bận muốn nghe ngóng, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được, dù sao tình hình hiện tại cũng không rõ ràng, cho nên việc nghe lén lung tung sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Khi chúng tôi đến thì đã là giữa trưa, cái lạnh mùa đông vẫn chưa qua đi hoàn toàn, dù nắng đã lên đến đỉnh đầu cũng không thấy nóng. Chúng tôi cứ đợi như vậy cho đến khi mặt trời xuống núi, mồ hôi vã ra đến nỗi gió lạnh buốt tận xương.
"Sao vẫn chưa ra nữa?" Cô Thu sốt ruột hỏi.
Người có bộ râu cá trê đứng thẳng tắp, không chớp mắt trả lời: “Khi đến lúc, tự nhiên sẽ ra ngoài.”
Cô Thu chớp mắt với tôi, ý bảo tôi mau nghĩ cách giải quyết, nhưng tôi chỉ làm ra cử chỉ an tâm chớ vội với cô ấy.
Cô ấy kéo tôi lại rồi thấp giọng nói: "Cậu có biết nơi này là đâu không mà cậu có thể yên tâm như vậy?"
"Chị biết à?" Tôi hỏi ngược lại một câu.
Cô ấy bị tôi hỏi mà nghẹn họng, sau đó lắc đầu, nhưng vẫn tỏ ra lo lắng nói mặc dù cô ấy không biết, nhưng nơi này thoạt nhìn có vẻ không phải là một nơi tốt lành gì, tư thế đó trông rất giống với việc tới cửa hỏi tội vậy, nếu còn không mau nghĩ ra biện pháp thì e rằng lão Yên cũng đã lạnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận