Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 83: Vật Chứa Trứng Trùng

Điều đáng kinh ngạc là lão Yên vừa rồi trông như bất tỉnh, vậy mà lúc này lại vô thức bắt đầu uống từng ngụm nước, ngay lúc tôi tưởng ông ấy sắp uống đến nổ bụng thì cuối cùng ông ấy cũng chịu dừng lại, nhưng tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, chỉ gục ở chỗ này như một bãi bùn nhão.
Tôi sợ ông ấy chết đuối nên đã kéo ông ấy ra khỏi mặt nước, rồi ngồi ở một bên trông chừng ông ấy.
"Nấc..."
Vài phút sau, lão Yên đột nhiên ợ hơi, tôi chưa kịp phản ứng thì ông ấy đã bò về phía trước vài bước, sau đó bắt đầu phun nước ra ngoài.
Điều này cũng khiến tôi không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ vừa rồi ông ấy đã uống quá nhiều nước?
Ngay khi tôi vừa nghĩ tới điều này thì đã nhìn thấy có gì đó kỳ lạ, chỗ nước mà ông ấy phun ra đã chuyển sang màu đỏ.
Tôi giật mình chạy lại nhìn, vừa nhìn thấy đã tê cả da đầu - thứ màu đỏ này là một đám côn trùng, đám côn trùng này vừa tiếp xúc với nước đã bơi đi.
Lão Yên phun ra năm sáu ngụm côn trùng xong thì mới xem như phun ra sạch sẽ, nhưng không chờ tôi kịp nói gì thì ông ấy đã mở miệng nói: "Đi mau!"
Nhìn dáng vẻ của ông ấy trông giống như cực kỳ kiêng kị đám côn trùng này nên tôi cũng không có hỏi nhiều, trực kiếp kéo ông ấy tới một nơi an toàn, sau đó mới lên tiếng hỏi ông ấy còn nhớ những gì mình đã làm không.
“Tôi đương nhiên nhớ rõ.” Sắc mặt của ông ấy đã trở nên tái nhợt, cả người cực kỳ suy yếu.
Tôi hỏi ông ấy đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói: “Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra khi cậu đi lấy nước vào tối qua không?”
“Sao lại không nhớ rõ.”
Tôi gật nhẹ đầu: “Nhưng lúc ấy cũng không xảy ra vấn đề gì mà!”
Lão Yên cười khổ nói chúng tôi đã đánh giá thấp Dư Thành Trạch rồi, bởi vì ông ta đã bỏ đám trứng trùng này vào bình nước ngay dưới mí mắt của chúng tôi.
Chờ đến khi trở về lều trại đã âm thầm đổi hai bình nước của chúng tôi với nhau, dù sao hình dạng của hai cái bình nước đều như nhau, cho nên cũng không có ai để ý tới.
Mãi đến sáng sớm hôm nay khi ông ấy uống nước trong bình thì mới phát hiện ra khác thường, mà ông ấy cũng biết chính mình đang làm gì, nhưng lại không khống chế được.
“Những con côn trùng đó à?” Vừa nghĩ tới những con côn trùng đó đã khiến toàn thân tôi nổi hết da gà.
Lão Yên chỉ vào dòng sông: "Chắc là trứng trùng của Xích Mao."
Tôi hoang mang nhìn về phía ông ấy, sau đó ông ấy hỏi tôi có biết nếu uống phải trứng trùng của Xích Mao thì sẽ xảy ra chuyện gì không?
"Tôi không biết, nhưng nhìn bộ dạng kia của ông thì cũng không phải chuyện tốt lành gì.” Tôi lắc đầu, tôi chỉ biết về Xích Mao, những chuyện còn lại thì tôi không biết.
Lão Yên thở dài nói: “Tôi cũng không biết sau khi uống phải trứng trùng của Xích Mao sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết có một loại trứng trùng của một số côn trùng sau khi uống vào sẽ xảy ra tình trạng tương tự, nhìn bộ dạng này của tôi thì có lẽ hai loại trứng trùng này giống nhau đến mấy phần.”
Vừa nói, ông ấy vừa móc ra một điếu thuốc từ trong ngực, run rẩy châm lửa rồi hút hai hơi, sau đó mới chậm rãi nói một câu khiến tôi dựng tóc gáy: “Sau khi uống phải trứng trùng, người đó sẽ trở thành “vật chứa” sẽ không tự chủ được mà nuốt một số đồ ăn có ích cho trứng trùng.
Chờ đến khi những trứng trùng này phát triển thành côn trùng thì sẽ chui ra khỏi cơ thể người, đến lúc đó tác dụng cuối cùng của người làm “vật chứa” chính là số lượng máu thịt còn sót lại trên cơ thể sẽ trở thành bữa ăn đầu tiên của những con côn trùng này…”
Tôi liên tưởng đến đám côn trùng vừa rồi, lại không có cách nào để tưởng tượng ra hình ảnh những thứ đó chui ra khỏi cơ thể lão Yên sẽ là cái dạng gì.
"Dư Thừa Trạch muốn ông chết?" Tôi nắm chặt tay.
Nhưng lão Yên lại lắc đầu, nói là ông ta muốn Manh Hiệp chết.
Trên người của Manh Hiệp có mùi máu tươi của Xích Mao, lúc bản thân phát tác chắc chắn sẽ lập tức tấn công Manh Hiệp, sau đó nuốt chửng Manh Hiệp làm thức ăn cho trứng trùng, nếu không có Rắn Độc một mực trông coi thì có lẽ lúc này Manh Hiệp đã chết rồi.
Và lý do ông ấy chạy ra ngoài cũng là vì tấn công Manh Hiệp không thành lại ngửi thấy mùi của Xích Mao, cho nên lúc này mới liều mạng thoát khỏi sợi dây trói.
Tôi cười lạnh nói: "E rằng không chỉ có như thế, đoán chừng ông ta còn muốn toàn quân của chúng ta bị tiêu diệt."
Manh Hiệp chết rồi, lão Yên chưa chắc có thể sống tiếp được, chờ đến lúc trứng trùng ở trong cơ thể của ông ấy trưởng thành và chui ra ngoài, đến lúc đó những người không có phòng bị trước như chúng tôi đây tự nhiên cũng sẽ biến thành vật hi sinh!
Lão Yên cau mày nói: “Về việc tôi đã khôi phục thì tạm thời đừng rêu rao, tôi luôn cảm thấy mục đích của Dư Thành Trạch không đơn giản như vậy, trứng trùng ở trong cơ thể tôi cần ít nhất là nửa tháng để trưởng thành, ông ta không cần phải tốn công như vậy, cho nên chúng ta cứ tạm thời bí mật quan sát trước đã.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó hơi lúng túng hỏi ông ấy về chuyện trước đó ông ấy có nói đến nước, có phải là muốn nhắc nhở tôi nước mà Dư Thành Trạch mang về có vấn đề không?
"Đúng vậy, không ngờ thằng nhóc cậu xuống tay lại tàn nhẫn như thế.”
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi: "Nhưng cậu đánh bậy đánh bạ lại vô tình cứu tôi một mạng. Xem ra nước ở nơi này càng thích hợp với Xích Mao hơn là một “vật chứa” như tôi.”
Tôi cười hì hì nhưng không dám nói chuyện, dù sao thì ông ấy cũng nhớ hết mọi chuyện, tự nhiên cũng nhớ rõ chuyện tôi đã đánh ông ấy rất nặng, tôi sợ mình nói nhiều quá sẽ khiến ông ấy nhớ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận