Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 651

Đến rồi, ngày hôm qua tôi còn nghĩ tới chuyện rốt cuộc thì bọn họ dự định tấn công như thế nào, nhưng thật không ngờ từ đầu đến cuối bọn họ lại không hề truy cứu từ nguồn gốc mà sẽ tấn công ngay từ chỗ này.
Đúng vậy, chúng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì ở trên thân thể của Kim Địa Tạng để chứng minh thân phận của ngài ấy, về điểm này thì ngay cả Lưu Hàn Thu cũng biết rất rõ!
Nhưng lão Yên lại không hề tức giận: “Mấy vị đều là chuyên gia trong giới khảo cổ, việc giám định đồ đạc và niên đại của xác ướp thì hẳn là phải biết rõ hơn tôi chứ, hơn nữa tôi cũng chỉ mang về những gì mình nhìn thấy ở phù đồ chín tầng mà thôi!”
Cao!
Tôi không khỏi âm thầm bội phục. Quả thực cho dù lão Yên có giải thích thế nào thì các chuyên gia nhất định là sẽ tìm ra lý do để bác bỏ, chỉ có nói như thế này thì mới có thể đẩy toàn bộ vấn đề trở về.
Vị chuyên gia này quả nhiên là bị nghẹn một hồi lâu cũng không nói được gì, chờ đến khi người này kịp phản ứng thì lão Yên đã lên tiếng lần nữa: "Nghe nói lần này giáo sư Hàn sẽ tự mình kiểm tra đúng không?”
Ông già có tuổi tác cao nhất kia khẽ gật đầu một cái: "Đúng là phía trên đã giao cho tôi nhiệm vụ này."
"Vậy thì giáo sư Hàn, mời." Lão Yên cung kính nói, hoàn toàn không cho người trước mặt có bất kỳ cơ hội nào để phản bác.
Giáo sư Hàn liếc nhìn lão Yên một cái, sau đó vuốt râu cười nói: "Đợi các giáo sư khác xem đã rồi tôi lại đến nhìn cũng không muộn!"
Lão Yên cũng cười theo rồi nói: "Giáo sư Hàn nói đúng lắm."
Ngay khi hai người vừa bắt đầu nói đùa, vị giáo sư lên tiếng trước đó cũng bị đánh gãy mạch suy nghĩ, sau đó chỉ có thể đi theo tiết tấu của lão Yên.
Bốn người còn lại cũng nhìn thoáng qua, có người nói phải, có người nói không, có người chỉ nói hết thảy còn cần phải đem về nghiên cứu kỹ càng mới được.
Cuối cùng chỉ còn lại giáo sư Hàn, chỉ thấy ông ấy cung kính chắp tay ở trước ngực, quỳ lạy trước Kim Địa Tạng, sau đó mới đứng dậy rồi lộ ra vẻ kích động nói: "Tôi cảm thấy đây chính là thân xác của cao tăng Kim Kiều Giác, hóa thân của Địa Tạng Vương Bồ Tát trong truyền thuyết của Phật giáo, nam mô đại nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát, cảm ơn bảo vật quốc gia lại thấy ánh mặt trời, cảm ơn bảo vật quốc gia đã trở về với tổ quốc."
Lúc này, vị chuyên gia dẫn đầu làm khó dễ kia đã không thể nhịn được: "Lão Hàn, phán đoán này của ông quá độc đoán rồi, ông không thể trở thành tội nhân của đất nước được!"
"Ha ha, vậy thì nâng trở về rồi lại thẩm định lần nữa đi, nhưng ông nhất định phải cung kính với thân xác Bồ Tát đấy.” Giáo sư Hàn cũng không thèm nói nhảm mà trực tiếp khoát tay áo, chỉ thấy lão Yên lập tức gọi mấy người đến giúp đỡ rồi nâng Kim Địa Tạng ra ngoài.
Tôi không yên tâm lắm, bởi vì vị giáo sư đang gây chuyện kia vừa nhìn Kim Địa Tạng được nâng ra ngoài thì sắc mặt của ông ta lập tức trở nên vui mừng, mặc dù ông ta đang liều mạng ngăn chặn nhưng vẫn bị tôi chú ý tới.
Tôi vội vàng nháy mắt với lão Yên, nhưng lão Yên lại giống như không nhìn thấy mặc cho bọn họ đưa Kim Địa Tạng đi.
Người vừa đi thì tôi đã kéo lão Yên lại rồi vội vàng nói: "Lão Yên, đồ ở chỗ chúng tôi còn dễ nói. Một khi không còn thì ai biết bọn họ có làm ra chuyện linh miêu tráo thái tử hay không!”
“Cứ chờ kết quả là được." Lão Yên tự tin nói.
Mấy ngày kế tiếp tôi đều đứng ngồi không yên, Lưu Hàn Thu không phải tên ngốc, bởi vì ông ta biết Kim Địa Tạng là thật, vì vậy ông ta muốn đưa Kim Địa Tạng ra khỏi 701, đến lúc đó chỉ cần treo đầu dê bán thịt chó là được.
Nhưng lão Yên cũng thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, mà điều này cũng khiến tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Trường An, cậu có ở đó không?" Ngay khi tôi đang phát sầu thì giọng nói của lão Yên từ lầu cuối của ký túc xá truyền tới, tôi nhanh chóng cao giọng lên tiếng, sau đó mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài hỏi ông ấy tìm tôi có chuyện gì?
Lão Yên đang ngậm điếu thuốc trong miệng, sau khi thấy tôi đã ra tới thì thuận tiện nói: "Có kết quả rồi.”
“Là gì vậy?" Tôi ngừng cài nút, sau đó mang theo sắc mặt lo lắng mà nhìn chằm chằm vào lão Yên.
Lão Yên cười khúc khích: "Còn có thể là gì nữa? Thứ chúng ta mang về vốn không phải là giả."
Hòn đá nặng nề trong lòng đã rơi xuống đất, tôi cười hỏi ông ấy có phải là đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ sớm rồi không?
"Không cần chuẩn bị, dù sao quốc gia cũng rất coi trọng loại chuyện này, hiệp hội Phật giáo sẽ không cho phép kẻ xấu chạm vào thân xác của Bồ Tát. Lưu Hàn Thu cũng là bị mỡ heo làm mê muội tâm trí."
Nhưng tôi lại không quan tâm tới những chuyện đó mà vội vàng hỏi xem có phải là chúng tôi nên ra ngoài ăn mừng một trận không, dù sao lần này cũng bị những chuyện vớ vẩn này làm sứt đầu mẻ trán, thật vất vả lắm mới có thể thở phào một hơi, cho nên không bằng đi vui vẻ một chuyến.
“Chỉ sợ không được.” Lão Yên rít một hơi thuốc, khiến tôi khẽ giật mình hỏi ông ấy còn có chuyện gì?
Nhưng ông ấy lại lộ ra vẻ trách móc mà nhìn về phía tôi: “Cái con người cậu, sao lại quên luôn chuyện mà mình đã hứa với người khác luôn rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận