Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 589

Ngay lúc tôi đếm được mười phút, Lưu Hàn Thu đoán chừng là cho rằng sức chịu đựng tâm lý của tôi đã đạt đến giới hạn cao nhất nên lại mở miệng: “Nhóc con, cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ, tôi và cậu vốn là cùng một tông, tội tình gì phải vì một quyển sách làm tổn thương hòa khí cơ chứ?”
“Ông nói không sai…” Tôi nhích ra đến cửa, giả vờ tỏ vẻ bất lực: “Tôi đồng ý đưa sách cho ông, nói hết bí mật tôi biết cho ông.”
Tôi đang nói đột nhiên giãy giụa, làm bộ như miệng mũi bị bịt, thỉnh thoảng phát ra một hai chữ: “Cứu, cứu mạng…”
“Đừng có giở trò bịp bợm!” Lưu Hàn Thu quát lớn một câu.
Tôi không đáp lại ông ta, tiếp tục phát ra tiếng ưm ưm, hơn nữa giọng nói càng lúc càng nhỏ, sau đó trực tiếp ngậm miệng.
Lúc này tôi nghe được tiếng của Đồ Tể: “Chủ nhiệm, chắc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.”
“Trong đó không có gì cả, sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì chứ?” Giọng Lưu Hàn Thu cũng không phải rất quả quyết.
Đồ Tể lo lắng nói: “Trong này có cái gì cũng không ai biết rõ, chủ nhiệm, ngài cũng đã nghe qua cái truyền thuyết đó rồi đúng không?”
Tôi vốn đang giả vờ yếu ớt, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.
Truyền thuyết, truyền thuyết gì?
Nghe giọng Đồ Tể thì cái truyền thuyết này sợ là nghe xong rất khiến cho người ta giật mình, hơn nữa có liên quan đến phòng sám hối mà tôi đang bị giam lại. Lỗ tai tôi lập tức dựng đứng lên.
Lúc này Lưu Hàn Thu cười lạnh một tiếng: “Tôi đương nhiên là nghe rồi, nhưng không phải vừa khéo đó sao?”
Giọng của ông ta đầy tà ác, phảng phất như hết thảy đều nằm trong dự đoán của ông ta.
Tôi đột nhiên nhớ đến một sự kiện. Chuyện này rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu như không phải tận lực chú ý thì nhất định sẽ cho qua.
Tôi còn nhớ rất rõ buổi liên hoan trước khi đến núi Cửu Hoa, Lưu Hàn Thu đến trễ. Lúc ấy ông ta nói ông ta có chuyện bận, mãi cho đến bây giờ tôi vẫn luôn cho rằng ông ta chỉ là muốn ra oai phủ đầu với 701 một phen!
Nhưng giờ phút này tôi lại bỗng dưng nghĩ đến một loại khả năng, ông ta không phải là muốn ra oai phủ đầu với chúng tôi, mà là ông ta thật sự có việc cần sắp xếp.
Về phần việc này là việc gì thì tôi nhất thời không nghĩ ra được, chỉ là khẳng định có liên quan tới phù đồ chín tầng.
Đám người Lưu Hàn Thu dọc theo đường đi đều quá mức bị động, cứ như thể tất cả đều theo con đường mà lão Yên dự trù đi tới, riêng cử chỉ này thôi đã hơi lạ rồi.
Biểu hiện của ông ta như là sợ hãi lão Yên, nhưng nếu như ông ta thật sự sợ lão Yên thì sao có thể luôn luôn đối nghịch với lão Yên được chứ?
Giữa hành động của Lưu Hàn Thu và dã tâm của ông ta luôn có nghịch lý, nhưng tôi lại vô thức không để ý đến.
Vậy nên trên đường đi thật ra ông ta toàn là giả bộ, chỉ là để giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Không thể không nói ông ta rất thành công, ít nhất thì nhìn trước mắt, thế cục đã phát triển đến giai đoạn có lợi cho ông ta rồi…
Tôi không nhịn được đổ mồ hôi lạnh đầy mình, ngay cả một nhịp hít thở bên ngoài cũng không dám bỏ lỡ.
“Chủ nhiệm, nếu như truyền thuyết kia là thật thì Lưu Trường An có thể sẽ không sống nổi…” Giọng nói lo lắng của Đồ Tể thông qua cánh cửa thật dày truyền vào trong lỗ tai tôi.
Lông tơ cả người tôi đều dựng hết lên, thật sự cảm thấy dường như trong bóng tối có ác quỷ gì đó đang rình rập tôi, chờ đến lúc tôi suy yếu nhất sẽ nhào lên.
Tôi không khỏi nắm chặt con dao găm trên tay, lắng tai nghe tất cả tiếng động.
Lưu Hàn Thu trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Cậu cho rằng người của 701 đều là phế vật cả sao? Thứ bên trong chưa chắc có thể làm gì được cậu ta.”
“Vậy còn lỡ như?” Đồ Tể vẫn kiên trì, nhưng Lưu Hàn Thu hoàn toàn không nghe anh ta, chỉ dặn dò bảo chú ý động tĩnh bên trong, đề phòng tôi giở trò lừa bịp.
Đúng là cáo già mà!
Tôi khinh bỉ xì một tiếng. Tôi vốn đang định nhân lúc bọn họ mở cửa kiểm tra sẽ nhanh chóng phát động tấn công, cho dù là bắt ai lại cũng được, ít nhất có thể thay đổi vị trí bị động của tôi bây giờ một chút, thật không ngờ lão hồ ly này lại không mắc mưu.
Nhưng tôi vẫn không nhục chí, chỉ để ý động tĩnh bên ngoài.
Sau khi Lưu Hàn Thu căn dặn xong, qua một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện, cuối cùng vẫn là Trường Không mở miệng:
“Tên nhóc kia có thật sự lợi hại như vậy không?”
“Cậu ta là đồ đệ của lão Yên đó.”
Giọng Lưu Hàn Thu đầy mâu thuẫn, hình như không muốn thừa nhận lão Yên lợi hại, nhưng lại không thừa nhận không được.
Trường Không mở miệng nói:
“Tôi nghe nói tên nhóc đó cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi nhỉ? Cho dù thiên phú của cậu ta rất tốt thì trước mắt có lẽ vẫn chưa đạt tới trình độ kia.”
“Lão Yên lại hạng người không gặp thỏ không thả chim ưng, tên nhóc này chắc chắn là lợi hại hơn vẻ bề ngoài, cậu ta đã tự mang bảo vật quốc gia để đi vào 701 đấy.” Lưu Hàn Thu nặng nề thở dài.
Tôi ngồi xổm ở trong góc khuất, nghe bọn họ anh tới tôi đi thuật lại một lần nhân sinh mười tám năm trước của tôi, chỉ cảm thấy rất quái dị.
Ở trong mắt bọn họ, sự xuất hiện của tôi là ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý. Dường như Lưu Hàn Thu đã sớm nhận định rằng tôi sẽ chết, đến lúc đó Tinh Quan Yếu Quyết chính là của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận