Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 229: Thành Tinh

Vốn ban đầu tôi định tiền trảm hậu tấu, nhưng chỉ cần tôi vừa nhúc nhích là Nha Tử đã biết được tôi muốn làm gì, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ càng khó hành động hơn, cho nên mới đành phải báo trước với anh ta một tiếng.
Kỳ thật anh ta cũng không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý, bởi vì thoát khỏi nơi này, thứ mà anh ta gặp được có lẽ sẽ càng hung hiểm hơn.
Thấy Nha Tử đã chạy thoát, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tuy rằng vẫn không thể nghĩ ra được cách nào khác, nhưng ít nhất tôi vẫn không còn gì phải lo lắng nữa.
Tôi gài năm con dao cuối cùng vào bên hông, móc súng lục ra, cũng không quan tâm, trong trận bát quái này liệu đạn có bay ngược về phía mình hay không, cứ thẳng tay nã súng vào mắt của con tằm lớn kia.
Phanh!
Viên đạn sượt qua mắt con tằm khổng lồ, phát ra tiếng nổ, chỉ là tôi không biết đạn có bắn trúng chỗ nào không, chỉ thấy sự mỉa mai trong mắt con tằm khổng lồ càng trở nên rõ ràng hơn.
Không đúng, trước khi nổ súng tôi chưa hề nói câu nào, vì sao con tằm kia biết được tôi muốn làm gì?
Tuy rằng nó có thể nhìn thấy, nhưng một con tằm làm thế nào mà biết được súng lục là thứ gì?
Nếu như trước đây tôi chỉ cảm thấy mình đang rơi vào khốn cảnh mà thôi, thì bây giờ tôi đã thấy mình rơi vào tuyệt cảnh, con tằm khổng lồ trước mặt không chỉ là một giống tằm đột biến, mà rõ ràng nó còn biết hết mọi chuyện ở thế giới bên ngoài!
Thế giới bên ngoài, không sai, đúng là thế giới bên ngoài!
Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến những ánh mắt vẫn luôn xuất hiện sau lưng mình, tôi lập tức nhận ra điểm mấu chốt.
Khi chúng tôi còn ở trên núi, lão Yên đã nhận ra chúng tôi đang bị theo dõi, khi chúng tôi xuống đến đáy vực, ánh mắt theo dõi đó vẫn luôn đi theo chúng tôi, chúng tôi từng đoán rằng đó là ánh mắt của những con tằm kia, đến lúc này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu.
Những con tằm đó luôn theo dõi nhưng lại chẳng hề gây ra bất cứ tổn thương nào với chúng tôi, đó là bởi vì tác dụng duy nhất của bọn chúng là giám sát nhóm chúng tôi, giống nhưng là những chiếc máy theo dõi giám sát toàn bộ núi Thái Bạch vậy.
Con tằm khổng lồ này mặc dù ở trong mộ, nhưng nó có thể sử dụng một phương pháp sinh hoá nào đó để tiếp nhận được tin tức do những con tằm nhỏ truyền tới.
Thông qua cách ấy nó biết được hành tung của chúng tôi, không, là biết thêm về thế giới bên ngoài!
Tuy rằng trong núi không thường xuyên có người, nhưng người tới vùng núi sâu này đều chẳng phải nhân vật đơn giản, cho nên việc con tằm khổng lồ biết súng lục cũng không có gì ngạc nhiên.
Sở dĩ nó không có sự phòng bị trước cồn, tôi đoán là vì những người tới núi này rất ít khi sử dụng từ cồn, suy cho cùng thứ này cũng rất dễ gây ra hoả hoạn, nên người có chút hiểu biết đều sẽ không sử dụng trong núi.
Sau khi nghĩ ra, tôi chỉ cảm thấy máu trong người đều chảy ngược, trong mắt tôi, con tằm khổng lồ trước mặt không chỉ là một con quái vật, mà còn là một con quái vật có trí thông minh không kém gì con người.
Phanh!
Tôi lại không kìm được mà nã thêm một phát súng, nhưng đúng như dự đoán, tôi lại bắn trượt, mà tốc độ mấp máy của miệng con tằm khổng lồ lại nhanh hơn, toàn bộ lối đi trong lăng mộ tràn ngập âm thanh cọ xát, cùng với đó là tiếng phun tơ tê tê vang lên không ngừng.
Hai chân của tôi đã không thể động đậy, phạm vi cử động của tay cũng rất hạn chế, con tằm khổng lồ đã di chuyển tới trước mặt tôi khoảng nửa mét, còn tôi thì chỉ có thể uổng phí thêm hai viên đạn nữa.
Càng đến gần, con tằm khổng lồ càng tôi cho tôi cảm giác bức bách nặng nề, nó dài khoảng một mét và cao nửa mét, thân hình mập mạp màu trắng trông cực kỳ ghê tởm.
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt châm chọc, những sợi tơ phun ra từ trong miệng nó, quấn chặt từ đầu tới chân tôi.
Lạch cạch…
Khẩu súng trong tay tôi rơi xuống đất, tơ tằm đã trói chặt tay tôi, tôi nhận thấy có vài sợi tơ từ trên vách tường cũng bò tới, chúng quấn quanh cổ tay của tôi, rồi từ từ biến thành màu đỏ.
Nghĩ tới số phận của những con cổ trùng của Côn Bố, tôi không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ tôi sẽ chết ở chỗ này ư?
Tơ tằm quấn quanh từ eo đến ngực tôi, rồi lan dần lên cổ, cuối cùng chậm rãi quấn quanh toàn thân tôi, cùng lúc đó, tôi cũng cảm nhận được máu trong cơ thể đang dần biến mất, mặc dù tốc độ mất máu rất chậm.
Sau khi bị tơ tằm quấn hết người, tôi nhận ra mình vẫn còn có thể hô hấp, mắt vẫn thấy được khung cảnh xung quanh, chỉ là mọi thứ tôi nhìn thấy lại là một màu trắng xoá, không biết có phải con tằm khổng lồ kia đang cố ý hành hạ tôi hay không.
Máu cứ dần dần mất đi, tôi cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập, đầu óc tôi cũng chậm rãi mất tỉnh táo.
Tôi đã cố gắng hết sức để giữ mình tỉnh táo, nhưng tôi thậm chí không thể tự nhéo mình, chỉ có thể mơ mơ màng màng.
Xèo xèo…
Đột nhiên, một tiếng điện đàm chói tai vang lên khiến tôi giật nảy mình, bỗng dưng tôi cũng tỉnh táo lại không ít. Đúng lúc này, giọng nói của Nha Tử truyền tới: “Trường An, cậu, cậu có còn sống không?”
Giọng nói của anh ta run rẩy, đến mức tôi không cần nhìn cũng biết được biểu cảm hiện tại của anh ta.
“Anh… An toàn không?” Tôi há miệng thở dốc, mất một lúc lâu mới nói được một câu như thế.
Trong lúc ấy, Nha Tử không nói lấy một câu, chỉ là hơi thở của anh ta ngày càng nặng nề hơn, có thể nhận ra sự căng thẳng của anh ấy đang tăng lên, nhưng khi nghe thấy lời đáp lại của tôi, hình như anh ta đã thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi lại tình huống của tôi hiện giờ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận