Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 654

"Không biết, cho nên hôm nay tôi mới nhân cơ hội này đi xem một chút, vừa hay có thể vận động một chút.” Lão Yên lái xe càng nhanh.
Tôi vừa không chú ý một chút thôi là đã suýt ngã xuống ghế phụ, mặc dù trong lòng tôi cũng vô cùng lo lắng nhưng ngoài miệng vẫn khuyên lão Yên đừng quá sốt ruột.
"Có người đang theo dõi chúng ta." Lão Yên liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên nói.
Trong lòng tôi run lên, nhưng ngay khi tôi vừa định quay đầu lại thì lão Yên đã ngăn tôi lại: “Đừng nhìn, chúng ta quay về 701 trước đi.”
Tôi cố gắng đè nén sự tò mò ở trong lòng xuống, sau đó hỏi lão Yên có phải là người của Lưu Hàn Thu không?
“Không phải là tên cháu trai này thì ở Yến Kinh còn có ai dám theo dõi ông đây nữa?”
Lão Yên bẻ lái, sau khi chiếc xe lao qua một góc rẽ thì nói: “Nếu bọn họ đã muốn đi cùng thì ông đây sẽ chơi đùa cùng với bọn họ.”
“Không về 701 nữa à?” Mắt thấy ông ấy định dùng xe làm tên lửa, tôi nắm chặt dây an toàn rồi hỏi.
Lão Yên mặt không đổi sắc gật nhẹ đầu nói đúng vậy, sau đó phóng xe nhanh hơn.
Tôi không nói nên lời vì bụng đã bắt đầu cồn cào và tôi luôn có cảm giác mình vừa mở miệng thì mọi thứ có ở trong bụng sẽ trào ra ngoài.
Sau khi lão Yên lái xe vòng quanh thành phố Yến Kinh, cuối cùng tôi cũng nhận ra được ông ấy đang cố làm đám người kia bị loạn, để bọn họ nghĩ rằng chúng tôi có việc gấp, nhưng cuối cùng lúc lão Yên dừng xe ở trước cổng của Cục Di Tích Văn Hóa, tôi hoài nghi bọn họ đều đang tức đến hộc máu.
"Lão Yên, ông rõ ràng là muốn mạng của tôi mà." Tôi cố gắng nhịn lại để không cho chính mình ngã xuống, sau đó lại cưỡng ép chống cự đến 701, sau khi trở về ký túc xá thì mới bắt đầu nôn đến trời đất quay cuồng.
"Lão Yên, Trường An, hai người đang làm gì vậy? Sao lại thành ra thế này?" Nha Tử kinh ngạc nói.
Tôi yếu ớt ngẩng đầu nhìn về phía anh ta rồi hỏi anh ta sao còn chưa đi?
"Cậu còn không biết xấu hổ mà trách tôi nữa, lúc tôi ra ngoài thì thấy bóng dáng cậu đi cùng với lão Yên, cũng không biết hai người đang vội vã đi làm cái gì, chính vì trong lòng tôi cảm thấy bất an nên đương nhiên muốn chờ hai người quay về."
Nha Tử dựa vào giường của tôi, nhìn bộ dạng này của anh ta thì làm gì có chỗ nào cảm thấy bất an chứ, dáng vẻ này của anh ta chỉ thiếu mỗi chén trà và nghe radio nữa là anh ta đã sống một cuộc sống tốt đẹp giống mấy ông già rồi.
Lão Yên nắm lấy Nha Tử rồi nói: "Đi, lái chiếc xe tôi đậu ở bên ngoài đi.
"Lái đi đâu?" Nha Tử bối rối.
Lão Yên xoa hai tay với nhau rồi bảo Nha Tử muốn đi đâu thì đi, nói chung là trước khi trời tối đừng trở về là được.
Nha Tử lộ ra đầu óc mơ hồ, nhưng sau khi nghe lão Yên nói vấn đề này rất quan trọng thì anh ta vẫn hứng thú bừng bừng đi làm.
Sau khi lão Yên chắc chắn rằng Nha Tử đã lái xe đi, lúc này ông ấy mới vẫy tay rồi mang theo tôi từ cửa sau của 701 chạy ra ngoài.
"Ở đây còn có cửa sau ?" Tôi quay đầu nhìn vào cánh cửa vừa bước ra, ngay khi nhìn thấy nó từ từ đóng lại và dung hợp kín kẽ với bức tường xung quanh thì miệng há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.
Lão Yên nói: “Các bộ phận đặc biệt luôn có một số biện pháp cứu mạng. Nếu chỉ có một cái cửa như vậy thì nếu thật sự xảy ra trường hợp khẩn cấp thì sẽ không kịp làm ra phản ứng.”
Lần này lão Yên không có lái xe mà là đưa tôi thẳng đến nơi đội trưởng Bạch đang tạm trú, dù sao cũng không xa lắm nên cứ coi như là hoạt động gân cốt vậy.
Trên đường đi lão Yên đều không nói gì, hiển nhiên là đang cảm thấy khá lo lắng, cho nên tôi cũng không có gì tốt để khuyên nhủ ông ấy, đành phải tăng nhanh tốc độ đi đường, cũng may là tốc độ của hai người chúng tôi không phải là thứ mà người thường có thể so sánh, sau một tiếng đi bộ thì đã đi tới cánh cửa tồi tàn kia.
Lão Yên gõ nhẹ cửa, sau đó căn dặn tôi cố gắng đừng gây ra tiếng động, tôi biết ông ấy đang sợ hàng xóm gần đó nghe được, đến lúc đó lại truyền ra ngoài.
Ông ấy gõ cửa rất có quy luật, dài ngắn đều có sự khác biệt, sau khi lặp lại ba lần thì cánh cửa đột nhiên mở ra, từ bên trong duỗi ra một cái tay kéo lão Yên vào, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Ngay lúc tôi đang ngây người thì bàn tay đó lại xuất hiện, mà người bị kéo lần này chính là tôi.
"Chuyện gì vậy?" Nhìn thấy cánh cửa ở phía sau lưng đóng sầm lại, khiến tôi suýt chút nữa đã rút thẳng con dao găm ra, nhưng cũng may trước khi rút ra tôi đã nhìn thấy người trước mặt chính là người bạn họ Trình kia của lão Yên.
Lão Trình liếc nhìn tôi một cái, sau đó lộ ra vẻ chán ghét hỏi tại sao lão Yên lại mang theo một đứa nhỏ vậy?
"Đừng nói nhảm, thầy của tôi đâu?" Lão Yên lộ ra sắc mặt âm trầm.
Sắc mặt của lão Trình lập tức trầm xuống, cũng không kịp hỏi tại sao lão Yên lại mang theo tôi thì đã thấp giọng nói: "Các người đi theo tôi."
Thần sắc của lão Yên và tôi lập tức thay đổi, nhưng chúng tôi đều không có hỏi gì mà chỉ yên lặng đi theo lão Trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận