Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 658

Tôi còn kiệt sức chưa khỏi nên vội bảo anh ta chậm một chút, nhưng sức của anh ta khoẻ đến nỗi chín trâu cũng kéo không lại, chứ nói gì là tôi?
Chưa đầy một phút tôi đã bị anh ta nhét vào xe Jeep và đi thẳng đến quán của lão Trương, vừa ngồi xuống chỗ cũ thì đồ ăn đã được bưng lên.
“Anh đã sớm chuẩn bị xong rồi à?”
Tôi trêu anh ta.
Vậy mà Nha Tử lại nói với vẻ ngơ ngác: ].
“Làm gì có.”
Tôi đột nhiên cảm thấy kì lạ liền hỏi lão Trương, nhưng ông ấy cũng nói với vẻ khó hiểu: “Không phải Tiểu Lưu cậu gọi sao?”
“Tôi á?” Tôi bỗng nhiên sửng sốt.
Lão Trương gật đầu nói: “Mới nửa tiếng trước cậu nhờ người đến đặt, còn để lại một tờ giấy đặt cơm mà.”
Nửa tiếng trước thì tôi và Nha Tử cũng vừa mới xuất phát không bao lâu.
Tôi bảo lão Trương đem tờ giấy kia cho tôi xem, tôi cầm lấy rồi cười hì hì ôm vào trong ngực: “Lão Yên đã làm một việc tốt nhỉ?”
“Ông ấy mà có thể làm ra được việc tốt này á? Thôi cậu đừng có giả bộ, chắc chắn là cậu đã muốn ăn từ lâu rồi.” Nha Tử gắp thịt dê nhúng vào trong nồi, cười khà khà.
Tôi cũng không phủ nhận, nói đùa với anh ta thêm mấy câu nữa rồi chậm rãi ăn một bữa lẩu dê, đến khi Nha Tử kéo tôi trở về thì tôi mới nói cho anh ta biết là tôi muốn vào thành phố một chuyến để tìm vài quyển sách.
“Còn có sách gì mà 701 không có?” Nha Tử tò mò hỏi.
Tôi chỉ nói là sách liên quan đến tinh tượng, anh ta cũng không nghi ngờ còn nói là muốn đưa tôi đi nhưng đã bị tôi từ chối.
Đưa mắt nhìn Nha Tử lái xe rời đi, sắc mặt của tôi hoàn toàn đen lại, xoay người lần nữa tiến vào quán của lão Trương!
Tôi đi đến quầy, lão Trương lo lắng nhìn tôi một cái, tôi cảm kích nói: “Lần này ông làm rất tốt, chuyện này nếu để cho Nha Tử biết thì nhất định sẽ gặp rắc rối.”
“Vậy cậu...”
Vẻ lo lắng trong mắt lão Trương không hề giảm, vừa nói vừa nhìn về phía phòng riêng ở trong cùng.
Tôi cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, phiền ông giúp tôi giữ bí mật là được rồi!”
“Yên tâm, nếu thật sự có chuyện gì cậu chỉ cần gọi một tiếng, tôi đã lăn lộn ở Yến Kinh mấy chục năm, cũng có chút tiếng nói.”
Tôi cảm ơn ông ấy rồi chậm rãi đi về phía phòng riêng ở trong cùng.
Vừa rồi trên tờ giấy kia không phải thực đơn gì cả mà là một câu: Về chuyện Huyết Ngọc, mời đến phòng riêng một chút!
Lời này tuy có vẻ khách khí nhưng cũng chỉ vì che giấu tai mắt người khác mà thôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, Lưu Hàn Thu vậy mà không chờ được nữa, sau khi giở trò với 701 không thành thì ông ta đã nghĩ đến việc lợi dụng tôi.
Tôi giơ tay lên, vừa mới gõ một tiếng thì bên trong đã có tiếng đáp lại.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng bao từ bên trong mở ra, một khuôn mặt râu ria xa lạ xuất hiện trước mặt tôi.
Người này chỉ làm một tư thế mời, cũng không nói gì, cả người giống như khúc gỗ.
Tôi nghiêng người vào phòng bao, đảo mắt nhìn bên trong thì quả nhiên thấy Lưu Hàn Thu đang ngồi trên sô pha, trên tay lật một quyển sách trông có vẻ cũ kĩ.
“Đến rồi sao?” Ông ta cười như thể nhìn thấy người bạn tốt: “Trường An, cậu thật đúng là khó chờ mà.”
Tôi ngồi xuống sô pha đối diện ông ta, không nói lời nào.
Ông ta vỗ tay, lập tức có người đưa tới một chai rượu vang đỏ, rót cho hai người chúng tôi mỗi người một ly, lúc này mới khoan thai lui ra.
“Nào, cùng uống một ly.” Ông ta giơ ly rượu lên.
Tôi nghi ngờ nhìn ông ta, sau đó đặt ly sang một bên: “Ông đã điều tra tôi, nên biết tôi không uống được rượu.”
“Thật là mất hứng.” Ông ta nhấp một ngụm rượu, sau đó hăng hái đặt ly rượu sang một bên: “Vốn là muốn uống một ly với cậu, nếu đã như vậy thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi! Về chuyện Huyết Ngọc, cậu có manh mối gì không?”
“Tôi vừa mới về 701, gần đây có bao nhiêu chuyện phiền phức, tôi nghĩ trong lòng chủ nhiệm Lưu phải rõ ràng hơn tôi chứ.” Tôi cười lạnh một tiếng.
Lưu Hàn Thu từ chối cho ý kiến liền gật đầu: “Đây chính là chuyện của 701 các cậu nên tôi không xen vào, thứ tôi muốn chính là miếng huyết ngọc kia, nếu như cậu không có bản lĩnh lấy cho tôi vậy thì thuốc giải này...”
Đối với chiêu thức uy hiếp của ông ta thì tôi đã phi thường hiểu rõ, tôi chỉ nói: “Ông có đưa thuốc giải hay không thì tôi cũng phải tìm một cơ hội thích hợp mới được, ngay cả vị trí cụ thể của mật thất còn không rõ, cũng không thể đang êm đẹp lại hỏi tới chứ?
“Lời cậu nói cũng có lý.” Không ngờ Lưu Hàn Thu có vẻ trở nên dễ nói chuyện hơn: “Chỉ là chuyện này không thể kéo dài mãi được, là thuốc thì sẽ có ba phần độc, cậu nói xem có đúng không?”
Tôi không trả lời, Lưu Hàn Thu vỗ vỗ trên ghế sô pha, chậm rãi nói: “Như vậy đi, một tháng, trong vòng một tháng cậu đưa Huyết Ngọc cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu thuốc giải.”
Tôi nhíu mày, một tháng nghe có vẻ dài, nhưng liên quan đến tin tức cơ mật của 701, nào có dễ dàng như vậy? Nhưng không đợi tôi mặc cả thì Lưu Hàn Thu đã sai người đưa tôi ra khỏi phòng bao.
“Không sao chứ?”
Lão Trương vẫn nhìn chằm chằm bên này, vừa thấy tôi đi ra thì vội vàng tiến lên thân thiết hỏi thăm.
Tôi lắc đầu: “Có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua là bọn họ sĩ diện quen rồi, cố ý làm ra trận thế lớn như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận