Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 523

Cho nên tôi đã từ bỏ, đối với những thứ không có kết quả, tôi cũng chỉ đành lựa chọn từ bỏ. Nhưng vào lúc đó, tôi nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh, là tiếng bộ đàm, lỗ tai tôi lập tức dựng thẳng lên… đó là hướng lão Yên đang nằm!
Ông ấy đang ngủ cạnh tôi, nhưng vì nằm ở phía sau nên lão Yên căn bản không thể nhìn thấy tôi.
Có lẽ ông ấy tưởng tôi đã ngủ say, cho nên mới không để ý, nhưng suy cho cùng ông ấy cũng là một người cẩn trọng, cho nên tiếng bộ đàm vừa mới vang lên đã bị ông ấy tắt luôn, qua một lúc lâu, lão Yên mới lén lút đứng dậy và đi vào rừng.
Lý do vì sao ông ấy phải chờ thêm một lúc, rất có thể là bởi vì muốn kiểm tra xem chúng tôi có nghe thấy tiếng bộ đàm hay không.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, có cảm giác như lồng ngực sắp nổ tung, tôi vẫn luôn nghi ngờ lão Yên đang giấu chúng tôi điều gì đó, chính biểu hiện của ông ấy lúc này đã chứng thực bản thân đang giấu một chuyện không hề nhỏ, điều này khiến tôi cảm thấy không thở nổi.
Lần cuối cùng tôi có cảm giác này là khi còn ở nước Trường Dạ, nhưng khi đó tôi cũng chẳng nghĩ gì, bởi vì lúc đó lão Yên có giấu giếm chúng tôi điều gì cũng là chuyện bình thường. Đám quân nhân chúng tôi vốn dĩ khác với ông ấy, ông ấy giấu giếm thứ nhất vì sợ chúng tôi lùi bước, thứ hai là vì đó là bí mật quốc gia.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ chúng tôi là những người đồng đội vào sinh ra tử cùng ông ấy, vì sao ông ấy còn muốn giấu giấu giếm giếm với chiến hữu của mình chứ?
Vết thương của tôi đang chảy máu cho nên mới không thể bật dậy chất vấn ông ấy trong khoảnh khắc ông ấy rời đi, mà phải đợi sau khi ông ấy rời đi tôi mới mở mắt ra, sau đó im lặng bám theo.
Có thể nói tôi đã học được kỹ năng theo dõi từ khi còn nhỏ! Người đầu tiên tôi theo dõi chính là cha tôi, cũng chính lần theo dõi đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi, cho nên dù lão Yên có cẩn thận đến đâu, tôi vẫn tin tưởng mình sẽ không bị phát hiện.
Kỳ thật lão Yên cũng không đi xa lắm, vừa đi ông ấy vừa ngoái lại nhìn, dáng vẻ che che giấu giấu của ông ấy khiến tôi nổi giận nhưng vẫn phải cố kìm nén.
Bởi vì tôi biết rõ, nếu bây giờ tôi xông lên, lão Yên sẽ có một trăm cái cớ để qua mặt tôi, cho nên hoặc là không vạch trần, hoặc là một kích trúng hồng tâm!
Tôi lén lút đi theo phía sau, thấy lão Yên tìm một bụi cây to ngồi xổm xuống, thận trọng liếc nhìn về phía tôi, doạ cho tôi sợ hãi phải lập tức rụt người lại.
Tuy nhiên, chắc là ông ấy vẫn chưa phát hiện ra tôi, chỉ là kiểm tra xem có ai theo dõi mình theo thói quen mà thôi, bởi chỉ một lát sau ông ấy đã quay đầu đi.
Tôi lại tiến về phía trước thêm một đoạn nữa, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, sợ lão Yên sẽ nghe thấy động tĩnh. Đi được một đoạn khoảng ba, bốn bước tôi liền dừng lại, bởi vì tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ bộ đàm kia, sau đó, trong màn đêm tối, giọng nói vội vàng của lão Yên vang lên: “Alo, sư phụ Dương, tình hình thế nào rồi?”
Sư phụ Dương?
Dây thần kinh trong đầu tôi căn đến mức như đứt ra, sư phụ Dương… Người tài xế đã suýt chút nữa hại chết Nha Tử, còn kéo William ra ngoài, sau đó còn xảy ra một loạt chuyện khiến tôi nghi ngờ ông ta là người của Lưu Hàn Thu.
Nhưng hiện giờ, lão Yên lại đang nói chuyện với ông ta…
Hoài nghi là một chuyện, nhưng khi mối hoài nghi này được xác nhận thì lại là chuyện khác, tôi lập tức cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, kể từ khi xuất phát tới này, đã có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra, hết thảy tràn vào trong đầu khiến tôi đau đớn.
Kẽo kẹt…
Nghe thấy tiếng cành cây bị giẫm đạp, tôi giật mình, hóa ra là do tôi quá mức kích động nên nhất thời không chú ý tới dưới chân, ấy vậy mà tôi lại vừa giẫm nát một nhánh cây.
“Ai?” Lão Yên phản ứng rất nhanh, tôi nghe thấy ông ấy nhỏ giọng giải thích với người phía bên kia của bộ đàm một câu, rồi đứng phắt dậy, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào tôi một lát, sau đó giọng ông ấy biến thành kinh ngạc: “Trường An?”
Kỳ thật tôi có thể trốn, nhưng tôi không muốn trốn, tôi không biết trốn có ích gì, bởi vì mục đích đi theo lão Yên chính là để phát hiện ra điểm đáng ngờ của ông ấy và vạch trần chúng.
Nhưng lúc này, mọi câu hỏi trong lòng tôi lại chẳng thể phát ra thành lời, tôi cứ đứng nhìn ông ấy như vậy, qua một lúc lâu sau tôi mới ấp đúng đáp lại một câu: “Là tôi.”
Vẻ mặt kinh ngạc của lão Yên biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện, khi tỉnh táo lại, ông ấy lạnh lùng hỏi: “Nửa đêm nửa hôm cậu không ngủ, chạy tới đây làm gì?”
Thấy ông ấy vừa ăn cướp vừa la làng, tôi suýt chút nữa tức quá mà bật cười: “Lão Yên, lời này nên để tôi hỏi ông mới đúng? Hơn nửa đêm rồi, ông còn tới nơi này làm cái gì thế?”
“Không có gì.” Lão Yên đáp lại một câu, đến cả một câu lấy lệ cũng chẳng có, mọi cảm xúc dồn nén trong lòng tôi suýt chút nữa thì bùng nổ.
Tôi muốn hỏi ông ấy tại sao, rốt cuộc ông ấy có mục đích gì, nhưng tạm thời tôi không thể nói được lời nào, chỉ dùng giọng khô khốc hỏi ông ấy có phải không tin tưởng chúng tôi hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận