Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 207: Thế Núi

Tôi lấy kính viễn vọng nhìn về phương xa, lắc đầu: “Không thể ra ngoài được, đáy vực này đã bị chặn hết đường rồi, xung quanh đều có núi, nếu có thể đi thì chỉ có một mình đường chim kia thôi.
Đương nhiên chẳng có gì là tuyệt đối cả, không chừng chúng ta sẽ lại nhìn thấy một con đường chưa từng được phát hiện, nhưng nhất định nó sẽ còn khó đi hơn đường chim.
Lão Yên ngẩng đầu nhìn lên phía trên, không khỏi cảm khái nói rằng xung quanh đây đều là núi đá, bên trên lại có một lớp sương mù dày đặc, cho dù có trực thăng bay qua cũng chưa chắc phát hiện ra được nơi này, đúng là một nơi tuyệt mật.
“Cho nên, nếu ở nơi này mà không có một ngôi mộ thì thật đúng là lãng phí…” Cô Thu cười một tiếng.
Lão Yên sờ lên chiếc cằm đã mọc râu lún phún, tỏ vẻ đồng tình với lời của cô Thu.
Nhưng nơi này bốn phía đều có núi lớn bao bọc, hôm qua đã lăn lộn cả một ngày, hôm nay cũng đi được nửa ngày, nhưng vẫn không thấy được điểm cuối, quan trọng hơn là cảm giác bị người khác theo dõi cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
“Nghỉ một lát đi.” Lão Yên lấy bình nước ra uống một ngụm nước, sau đó ngồi xuống đất: “Trường An, cậu có phát hiện ra gì không?”
Tôi cầm kính viễn vọng lên, nghiên cứu một lúc lâu, mới nói: “Mọi người có để ý, con đường chúng ta đang đi có hình con rồng không?”
Đường chim có thể nói là móng rồng, phần phía đông của đường chim là đầu rồng, phần phía tây tôi đoán là đuôi rồng.
Lão Yên đáp lại một tiếng, bất chấp trên cành cây toàn là tằm, ông ấy vẫn cầm kính viễn vọng trèo lên cây, cân nhắc một hồi rồi mới lên tiếng: “Cậu nói đúng, thực sự có chút thú vị đấy, con rồng này giấu cũng kỹ lắm.”
“Đúng vậy, rồng ẩn trong núi, mặc dù không bằng long mạch Côn Luân, nhưng cũng là nơi tuyệt vời để chôn cất bậc đế vương khanh tướng! Cho nên nếu mộ Tàm Tùng thực sự tồn tại, hẳn là nằm ở nơi đầu rồng.” Tôi vừa nói vừa khua tay múa chân.
Lão Yên từ trên cây nhảy xuống, gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là khoảng cách giữa đầu rồng và các bộ phận khác khá xa.”
Tôi cười nói: “Đây chính là mộ Tàm Tùng, đến được nơi này xem như là đã may mắn lắm rồi.”
“Giác ngộ không tồi.” Cô Thu đặt một tay lên vai tôi, tay kia cầm bình rượu chỉ về phía trước: “Nếu nơi đó là mộ của Tàm Tùng, vận may của chúng ta đúng là không tồi.”
“Chị có ý gì?” Tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy, cảm thấy giọng điệu của cô ấy là lạ.
Cô Thu lại nhấp một ngụm rượu nữa, có chút lo lắng nói: “Kể từ khi di tích Tam Tinh Đôi được khai quật tới nay, giới khảo cổ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của nước Thục cổ, chúng ta vừa mới vào núi đã gặp được tượng hình người bằng đồng thau, nhưng sau khi đi được khoảng thời gian dài, ngoại trừ Thái Dương Thần Điểu ra, chúng ta vẫn không gặp được thêm chứng cứ nào khác, hơn nữa, mức độ nguy hiểm cũng…”
Nói tới đây, cô ấy dừng lại một chút, câu nói tiếp theo, dù cô ấy không nói ra chúng tôi cũng biết, mặc dù trên đường đi có rất nhiều nguy hiểm, nhưng những nguy hiểm này thực sự không đáng nhắc đến so với việc phát hiện ra mộ Tàm Tùng.
Tôi nhíu mày: “Hiện tại có hai khả năng, một là nơi này căn bản không hề có mộ Tàm Tùng, hai là… trong mộ còn có thứ gì đó càng đáng sợ hơn!”
Đây là một sự thật mà tất cả những kẻ trộm mộ đều hiểu, nói chung, mức độ nguy hiểm gặp được trên đường càng cao, khi vào được trong mộ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng ngược lại, nếu mức độ nguy hiểm trên đường đi càng thấp, vậy khả năng bên trong mộ sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Đương nhiên, đây cũng không phải quy tắc chắc chắn, chỉ có thể nói là phần lớn lăng mộ đều tuân theo quy tắc này, có thể coi đây là một loại ám thị cũng được.
Có những ngôi mộ lớn trông thì dễ vào, thậm chí có thể đi vào mà không mất một chút sức lực nào, nhưng có thể đi ra được hay không lại là chuyện khó nói trước.
“Những dấu vết này trên đường đi không thể nào là giả được, chỉ riêng cặp Thái Dương Thần Điểu kia cũng đủ để chứng minh, dù nơi này không có mộ của Tàm Tùng, vậy cũng nhất định có di tích của nước Thục cổ. Vậy thì…”
Tôi liếc nhìn mọi người một lượt: “Con đường tiếp theo chúng ta đi, e là sẽ càng khó khăn hơn rồi!”
Ngoại trừ Nha Tử ra, nhưng người khác đều không quan tâm đến chuyện này. Tôi tự vỗ đầu mình, nhớ đến bọn họ đều có vô số kinh nghiệm chinh chiến, tôi không khỏi cảm thấy mình lo lắng thái quá rồi, mấy người này nhất định sẽ coi tôi là đồ con nít.
“Đi thôi, tôi lại hy vọng con đường phía trước càng khó đi càng tốt, vậy chứng tỏ chúng ta không tìm nhầm chỗ.” Lão Yên khoác balo lên lưng, có chút mong đợi nói.
Chúng tôi lại lên đường, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi mọi người có cảm thấy có gì đó đang theo dõi chúng tôi hay không?
“Cậu ngủ đến choáng váng rồi à, dọc đường đi, số ánh mắt theo dõi chúng ta còn ít hay sao?” Nha Tử không thèm để ý mà vặt một cái lá cây bỏ vào trong miệng: “Cứ để cho chúng theo dõi, mà cũng không biết đó là người hay quỷ.”
Tôi lắc lắc đầu nói không đúng, cảm giác đó không giống như trước nữa.
Nha Tử nhổ lá cây ra, hỏi tôi đó là cảm giác gì, tôi cân nhắc một lúc lâu cũng không biết nên hình dung như thế nào, đành phải nói: “Tôi không miêu tả được, tóm lại là không giống với cảm giác trước đó.”
Lão Yên vỗ vai bảo tôi đừng lo lắng.
“Không phải tôi lo lắng…” Tôi há miệng thở dốc, cố gắng muốn biểu đạt cảm xúc của mình, sau một lúc lâu mới tìm ra từ để hình dung: “Chính là loại cảm giác có thứ gì đó đang ngầm theo dõi chúng ta, sẵn sàng giáng một đòn chí tử bất cứ lúc nào ấy.”
Tôi cũng biết miêu tả có chút mơ hồ, nhưng thực sự tôi không còn từ nào để diễn tả được cảm giác này, nếu nhất quyết phải tả thì chỉ có thể hình dung như là chúng tôi đang bị trộm theo đuôi, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể nhảy ra cướp đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận