Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 145: Sơn Tiêu Trong Sơn Hải Kinh

Hôm nay tôi đã đi bộ gần như cả ngày, hơn nữa buổi tối còn luyện phi dao một lúc, nên tôi ngủ rất sâu, khi bị đánh thức bởi những tiếng khóc, tôi chỉ cảm thấy cáu kỉnh.
“Nha Tử, đừng khóc.” Tôi hô một câu, sau đó lập tức phản ứng lại, tạm thời không nói đến chuyện Nha Tử lớn như vậy sẽ không vô cớ khóc nhè, mà đến cả âm thanh này cũng không giống giọng của cậu ta.
Thứ lọt vào tai tôi rõ ràng là tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ… Nghe âm thanh này, chắc chắn đứa trẻ kia còn chưa qua ba tuổi.
Tôi bực mình vì tiếng ồn, xong trong lòng tôi cũng nhận ra điều bất ổn. Ở nơi núi sâu rừng thẳm thế này, sao lại có tiếng trẻ con khóc được chứ?
Hơn nữa, tiếng khóc than này rất khác tiếng bò cạp đuôi đỏ vẫy đuôi tại La Bố Bạc, nó có vẻ chân thực hơn lần trước rất nhiều.
Tôi cầm súng bước ra khỏi lều, Côn Bố và cô Thu đang gác đêm, cô Thu hỏi tôi ra ngoài làm gì.
“Hai người có nghe thấy được tiếng khóc không?” Tôi hỏi họ một câu.
Cô Thu gật gật đầu, thản nhiên nói: “Trong núi có nhiều động vật, có một số loài hay phát ra tiếng kêu giữa đêm, ví dụ như tiếng mèo kêu khi đến mùa tìm bạn tình vậy.”
“Là vậy ư?” Tôi nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy âm thanh này có chút kỳ quái, nhưng thấy hai người kia đều chẳng có chút phản ứng gì, cũng cảm thấy do bản thân mình sợ bóng sợ gió thôi, vì vậy tôi không nói gì nữa mà chui lại vào trong lều.
Sau khi nằm xuống lần nữa, tiếng khóc cùng dần dần dừng lại, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ được một lúc, tôi chợt cảm thấy gió thổi vào trong lều: Cửa lều chưa đóng kín sao?
Tôi lẩm bẩm trong lòng, muốn đứng dậy nhìn xem, nhưng không hiểu sao mí mắt lại nặng trĩu, mất một lúc lâu mà tôi vẫn chưa mở mắt ra được.
Đột nhiên, một cảm giác tê dại truyền đến từ cánh tay tôi, như thể có ai đó đang cào tôi vậy.
“Nha Tử, là anh đấy à?” Tôi hỏi một câu, nhưng chẳng có ai đáp lại. Sau đó tôi cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì thứ kia lại tăng lực cào tôi, cảm giác tê dại ban đầu chuyển thành đau đớn.
Tôi bất chợt mở mắt ra, chỉ thấy một thứ phủ đầy lông mao màu đen hiện ra, thứ này có mặt người, cánh tay dài, nó đang dùng móng vuốt cào vào cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được móng vuốt của thứ này cắm vào trong da thịt mình. Mỗi lần nó cào, trên tay tôi thậm chí còn xuất hiện một vệt máu!
Tôi nâng chân lên, dùng sức đạp nó một cái, nào ngờ thứ quái lạ này lại có da thịt rất rắn chắc, bị tôi đá mạnh như thế cũng chẳng hề nhúc nhích, ngược lại nó còn dùng móng vuốt kéo chân tôi và vặn ngược lại, khiến tôi đau đớn mà nhe răng trợn mắt.
“Nha Tử!” Bỗng nhiên, tôi gào lên. Lúc này cậu ta mới hoang mang ngồi dậy, tay dụi mắt như thể chưa tỉnh ngủ, hỏi tôi làm sao thế?
Tôi bất lực hét lên một tiếng: “Tôi sắp hẹo đến nơi rồi, anh còn không nhanh sang giúp tôi đi!”
Đang nói chuyện thì tên người rừng kia kéo chân tôi lôi ra ngoài, nó đi ra khỏi lều!
Tôi chộp lấy khẩu súng tiểu liên B56 để bên cạnh túi ngủ, dùng hết sức quay lại và bóp cò.
Đáng tiếc, tư thế hiện tại khiến tôi không thể nhắm chuẩn, chỉ có thể bắn sượt qua cánh tay của thứ kia, không chỉ không khiến nó bị thương nặng, mà còn khiến nó tức giận.
Thứ kia gầm lên một tiếng, dùng móng vuốt chộp lên đùi tôi, để lại nhiều vết cào hằn sâu đến mức lộ cả xương.
Phanh!
Có tiếng súng vang lên, đôi mắt của người rừng kia đã bị thương, nó lại gầm lên vài tiếng và vô thức buông tôi ra, tôi lập tức lăn người sang một bên, ghìm súng và nhắm vào người nó, cùng bắn với Nha Tử.
Không ngờ thứ này lại rất thông minh, khi thấy không địch lại được chúng tôi, nó vội che đôi mắt của mình lại, sau khi gào lên một tiếng thảm thiết thì lập tức biến mất vào trong rừng với tốc độ rất kỳ lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi chuyện xảy ra quá chớp nhoáng, đến khi tên người rừng kia chạy rồi, lão Yên và những người khác mới chạy tới.
Tôi ngồi phịch xuống đất và kể lại mọi chuyện, đồng thời cũng tự sơ cứu lại vết thương của bản thân.
“Cái thứ lớn như vậy chui từ đâu ra thế? Thế mà tôi và Côn Bố lại chẳng phát hiện ra.” Cô Thu kinh ngạc nói.
Nha Tử chỉ vào một cái lỗ mới bị xé trong lều, đối diện với cửa, cười gượng nói thứ kia đã là người rừng rồi mà còn rất thông minh, còn biết tránh né những người gác đêm.
“Cậu có chắc chắn đó là người rừng không?” Lão Yên giúp tôi băng bó vết thương cẩn thận, rồi hỏi lại một câu.
Tôi mô tả lại hình dáng của thứ đó, thực ra trong bóng tối, tôi cũng chẳng thể nhìn rõ được, chỉ biết thứ kia cao ước chừng hai mét, cả người phủ đầy lông mao màu đen, trông dáng vẻ khá giống người, nói thẳng ra là giống tinh tinh hơn.
“Tuy nhiên sức lực của nó rất lớn.” Tôi nói thêm một câu: “Nếu không phải Nha Tử làm mắt nó bị thương, đoán chừng tôi đã bị nó kéo đi rồi.”
Lão Yên cau mày nói: Nhìn thoáng qua không giống người rừng, bởi người rừng đều rất nhát gan.
“Vậy đó là thứ gì?” Tôi có chút tò mò.
Lão Yên khẽ lắc đầu, nói: “Dựa theo những gì cậu miêu tả, có rất nhiều loại tương tự, dù sao lúc ấy cậu cũng không nhìn thấy rõ ràng.”
Lúc này, Nha Tử chạy tới sửa lại lều trại, còn đẩy đẩy cặp kính râm: “Tôi nghi ngờ đó là một con sơn tiêu.”
Sơn tiêu?
“Là loài được nhắc tới trong “Sơn Hải Kinh” kia sao?” Tôi hỏi một câu.
Khi còn nhỏ, tôi đã từng đọc rất nhiều sách ghi về các chuyện lạ vùng sông núi trên tủ sách của cha, tuy rằng tôi còn chưa nhận ra hết mặt chữ, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái nội dung của chúng. Tôi nhớ rõ trong “Sơn Hải Kinh” hình như có ghi chép về thứ kia.
Nha Tử ừ một tiếng: “Trong cuốn “Sơn Hải Kinh - Hải Nội Kinh” có ghi lại: Phương Nam có cống nạp một người khổng lồ, mặt người cánh tay dài, toàn thân bao phủ bằng lông đen, gót chân quay ngược. Thấy người cười nó cũng cười, nếu thấy nó che môi che mặt thì nên bỏ chạy ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận