Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 308

Tôi cau mày rồi nhìn chằm chằm vào khe núi cách chúng tôi không quá xa, đồng thời cũng cảm thấy có chỗ không ổn, nơi này làm gì có dáng vẻ của chợ đen chứ?
"Đi thôi." Thế là tôi không phản đối, trực tiếp gật nhẹ đầu, sau đó khom lưng giống Nha Tử, định trực tiếp rút lui mà không làm kinh động đến những người ở đó.
Khi thân thể của tôi vừa cúi xuống, tròng mắt đã không còn chuyển động, bởi vì tôi nhìn thấy có người đi vào khe núi, mà người này tôi đã từng gặp qua, không đúng, phải nói là tôi đã từng nhìn thấy ảnh chụp của người này mới đúng!
Nha Tử bước được hai bước thì thấy tôi không nhúc nhích, cho nên anh ta lại chậm rãi lui về, sau đó kéo tay áo tôi và hỏi tôi bị làm sao vậy?
“Anh nhìn đi” Tôi hất cằm lên.
Nha Tử nhìn theo tầm mắt của tôi, sau đó khó hiểu nói: “Tối đen một mảnh, chẳng phải vẫn như trước sao?”
“Tôi nói anh có thể tháo cái kính râm kia xuống một lát không, tối đen như thế, anh có thể thấy được cái gì?” Tôi bất lực nói, cho dù đôi mắt của anh ta không có vấn đề thì việc đeo kính râm ở trong hoàn cảnh này thì còn nhìn thấy rõ cái gì nữa?
Nhưng Nha Tử lại không trả lời, bởi vì anh ta cũng sửng sốt giống như tôi vừa rồi, lúc này tôi mới ngạc nhiên khi thấy chiếc kính râm của anh ta có lẽ là bảo vật gì đó, nên mới không có ảnh hưởng nào đến thị lực của anh ta.
Chỉ thấy anh ta cẩn thận kéo tôi ngồi xổm xuống, sau đó lại thông qua khe hở trong đám cỏ dại mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc quần áo vải bông dày vừa đi tới, đồng thời miệng há to như quả trứng vịt: “Người đó, người đó chẳng phải là giáo, giáo sư Cố à?”
Đúng vậy, người vừa tới chính là đội trưởng của đội khảo cổ quốc gia và hiện đang sống trong bệnh viện tâm thần, Cố Thuận Chương!
"Ông ấy, không phải ông ấy bị điên rồi sao? Tại sao ông ấy lại ở đây?" Nha Tử kinh ngạc nói, mặc dù giọng nói đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng âm điệu cũng đã thay đổi, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Tôi hiểu cảm giác của anh ta, dù sao đám người chúng tôi cũng đều đã chứng kiến cảnh tượng mười một người điên đó vào ban đêm sẽ trở nên như thế nào, nếu Cố Thuận Chương cũng bị điên như thế, vậy ông ấy sao có thể tốt hơn những người đó chứ?
Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, từ lúc Cố Thuận Chương bước vào khe núi này, biểu hiện của ông ấy hoàn toàn không giống với một kẻ điên, chỉ thấy hai tay của ông ấy đút vào tay áo, vành mũ kéo thấp, bộ dạng không ngừng quay đầu nhìn về phía sau giống như sợ có người theo dõi.
Thậm chí còn liếc về phương hướng của chúng tôi, nếu tôi không chắc chắn vị trí mà mình và Nha Tử đang trốn là điểm mù trong tầm nhìn của ông ấy, tôi thực sự cho rằng ông ấy đã phát hiện ra chúng tôi.
Ông ấy không điên!
Bởi vì làm gì có người điên nào có thể làm ra một cử chỉ bình thường như thế chứ?
Nha Tử hiển nhiên cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, nhưng điều này cũng không làm anh ta bớt sợ hãi mà ngược lại càng cảm thấy sợ hãi hơn: "Ông ấy muốn làm gì?"
Trong lúc nhất thời tôi cũng không thể hiểu rõ được ý đồ của ông ấy, nếu ông ấy không có bị điên, vậy tại sao ông ấy lại phải đi đến bệnh viện tâm thần, tại sao lại để cho hiện trường khảo cổ loạn thành một nồi cháo, thậm chí còn đưa cho Ninh Viễn một mệnh lệnh hoang đường như thế, còn suýt chút nữa đã hại chết mười một mạng người!
Cả Nha Tử và tôi đều không đề cập đến việc rời đi nữa, mặc dù toàn thân đã trở nên cứng đờ vì lạnh, nhưng chúng tôi vẫn ngồi xổm ở nơi đó và lặng lẽ quan sát.
Chỉ thấy Cố Thuận Chương chậm rãi đi tới đi lui trước năm quầy hàng còn lại, sau đó có một chủ quầy hàng mang bộ dáng lôi thôi lếch thếch đứng dậy từ dưới đất, làm ra mấy dấu tay với Cố Thuận Chương như thể bản thân vẫn chưa tỉnh ngủ, rồi tiện tay lấy một thứ gì đó ở trên sạp hàng lên rồi đưa cho Cố Thuận Chương, cuối cùng là thu dọn sạp hàng và đi về phía con đường mình đã đến.
Bốn chủ quầy hàng còn lại nhìn thoáng qua nhau, vậy mà cũng thu dọn sạp hàng rồi lần lượt rời đi.
Hiện tại trong toàn bộ khe núi chỉ còn lại một mình Cố Thuận Chương cầm một thứ gì đó ở trong tay mà chúng tôi không thấy rõ, cũng không biết ông ấy ở nơi đó đang nghĩ gì.
"Lão Cố."
Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị ra tay với Cố Thuận Chương, một giọng nói chúng tôi cảm thấy quen thuộc truyền đến.
Chúng tôi khiếp sợ nhìn về phía một bụi cây khác chỉ cách chúng tôi ba bốn mét, chỉ thấy lão Yên đang chậm rãi đứng dậy từ trong đó, sau đó đi thẳng đến trước mặt Cố Thuận Chương đang vì sự xuất hiện của ông ấy mà cảm thấy kinh ngạc.
Ông ấy đến từ lúc nào?
Tôi và Nha Tử đã trốn ở đây cả buổi chiều, nhưng lại không hề nhìn thấy thân ảnh của ông ấy, nói như vậy ông ấy đã đến đây từ sớm, nếu vậy thì có phải ông ấy đã phát hiện ra hai người chúng tôi rồi không?
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền thấy lão Yên nhìn về phía chúng tôi nói: "Hai tên nhóc con kia, đừng trốn nữa, ra đây đi.”
Tôi và Nha Tử nhìn nhau, sau đó nhận lệnh đứng dậy, đồng thời vừa xoa cơ thể đang tê cóng và run rẩy vì lạnh vừa bước những bước chân khập khiễng về phía lão Yên.
Lão Yên trừng mắt nhìn chúng tôi nói: "Tôi bảo các cậu xuống núi tìm chút đồ, vậy mà các cậu lại tìm tới nơi này luôn sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, các cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tới chợ đen có được không.”
Tôi có chút chột dạ, bởi vì lúc tôi vừa gia nhập 701 đã từng nghe Nha Tử nói qua, lão Yên không thích chúng tôi đi vào chợ đen, nhưng không ngờ lúc này lại bị ông ấy tóm gọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận