Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 546

Nhưng đám người của 303 ở bên kia lại không vui, lần này người có phản ứng lớn nhất lại chính là Trường Không, anh ta chắc chắn rằng phán đoán của Dạ Tinh chưa từng sai, đây cũng là lý do vì sao lần hành động này họ lại đưa Dạ Tinh đi theo, hiện giờ cậu ta nói nơi này có nguy hiểm, vậy chúng tôi nhất định phải rời khỏi đây.
“Được thôi, vậy các người đi đi.” Cô Thu dang hai tay ra, bày ra dáng vẻ thờ ơ.
Lưu Hàn Thu vừa nghe được lời này, thực sự đã chuẩn bị thu thập đồ đạc và rời đi, tôi lo lắng nhìn về phía lão Yên, nhỏ giọng hỏi ông ấy thực sự không ngăn cản sao?
Chẳng may mà xảy ra chuyện gì, đối với chúng tôi mà nói sẽ vô cùng khó khăn.
Lão Yên trầm giọng trả lời: “Cậu đừng quên Dạ Tinh đã nói những gì, nếu lời cậu ta nói là sự thật… Hà hà, chẳng phải cậu sẽ có kịch hay mà xem sao?”
Tôi sửng sốt, sau đó tôi liền hiểu ra lão Yên đang ám chỉ điều gì, bởi vì Dạ Tinh từng hỏi có phải có ai đó đã nhốt chúng tôi lại không, nếu đã bị nhốt lại, làm sao có thể trốn thoát dễ dàng chứ?
Vì vậy tôi cũng chẳng lo lắng nữa, chỉ đứng nhìn mấy người Lưu Hàn Thu thu dọn hành lý, cõng Dạ Tinh cứ thế bước về phía trước.
Bóng dáng của mấy người bọn họ cứ như vậy mà chậm rãi biến mất trong bóng tối, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thấy ai quay lại, tôi có chút lo lắng: “Lão Yên, ông có chắc chắn bọn họ cũng đang bị mắc kẹt không?”
“Nếu bọn họ không bị mắc kẹt, lát nữa cô Tứ mà truy cứu, lão Yên, ông tính giải thích như thế nào đây?” Cô Thu ngồi một bên, bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Lão Yên nhìn cô ấy chằm chằm, lạnh lùng nói: “Tiểu Thu, cô kích động như vậy làm cái gì, cô cũng đừng quên, nếu cô Tứ mà thực sự nổi điên, cả một nhóm chúng ta, đừng hòng có ai chạy thoát.”
Vẻ mặt của cô Thu lập tức cứng đờ, sau đó cô ấy gào to lên: “Mẹ kiếp, vậy mà ông còn để bọn họ rời đi như vậy sao?”
“Có người muốn tự đâm đầu vào chỗ chết thì tôi còn có thể làm gì chứ?” Lão Yên nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, nói rằng súng của ông ấy có thể lên đạn, nhưng đâu thể ngăn cản được cả một đám người.
Lão Yên nói không có sai, loại vũ khí có tính răn đe như này cũng chỉ có thể dọa được một, hai người. Đám người của Lưu Hàn Thu cùng ra quân tập thể, một mình súng của lão Yên e là không thể doạ nạt được bọn họ, suy cho cùng lão Yên cũng không thể nào không quan tâm đến sự sống chết của mọi người.
“Ai dà…” Cô Thu thở mạnh một tiếng, oán giận mắng: “Cũng không biết đám người 303 bị gì mà lại cùng hành động như thế, đám khốn này, đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa.”
Lão Yên không tán thành với cách nói của cô Thu, ông ấy nói nhiệm vụ lần này trông Lưu Hàn Thu rất kỳ lạ, cho nên chúng tôi nhất định phải cảnh giác với ông ta.
Tôi tò mò hỏi ông ta kỳ lạ ở chỗ nào, lão Yên bèn cười lạnh, nói: “Tôi với ông ta tranh đấu nhiều năm như vậy, khi thầy tôi vẫn còn là đội trưởng thì ông ta đã là chủ nhiệm của 303, ngay cả thầy tôi cũng rơi vào bẫy của ông ta, còn tôi thì chưa bao giờ chiếm được lợi trước mặt ông ta cả, cho đến khi tôi trực tiếp thả một con cương thi vào 303, lúc này mới khiến ông ta dừng tay lại một chút, nhưng sau lưng ông ta vẫn luôn âm thầm gây rối. Trường An, cậu cảm thấy một người như vậy lá gan có nhỏ được không?”
Ban đầu tôi có rất nhiều nghi ngờ về 303, nhưng vì họ luôn ở đây cho nên tôi cũng không dám nói gì, bây giờ vừa đúng lúc bọn họ không có mặt ở đây, chúng tôi có thể thảo luận một chút.
Vì vậy, tôi cũng nói ra ý kiến của mình với lão Yên, tôi cảm thấy Lưu Hàn Thu đều dựa vào tên quân sư Trường Không kia.
“Tôi không đồng ý.” Côn Bố lắc đầu: “Tôi nghĩ Trường Không chỉ là một bia ngắm do Lưu Hàn Thu dựng lên mà thôi.”
Ý tưởng này của Côn Bố khiến tôi cảm thất rất mới lạ!
Từ trước tới nay tôi luôn cho rằng Trường Không là quân sư của Lưu Hàn Thu, mặc dù rất ngạc nhiên về tuổi tác của Trường Không nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó. Bây giờ nghĩ lại, Côn Bố nói cũng có lý, người như Lưu Hàn Thu cũng không phải không làm ra được chuyện như vậy.
“Đợi đã, có động tĩnh.”
Ngay khi tôi muốn tiếp tục thảo luận với Côn Bố, Côn Bố đã giơ tay ra hiệu im lặng.
Chúng tôi vội nín thở, liền thấy phía trước truyền đến một tiếng động rất lớn, như thể có ai đó đang chạy…
“Lão Yên, lão Yên, cứu mạng!”
Giọng nói gấp gáp của Lưu Hàn Thu truyền đến khiến tôi giật nảy mình, vội vàng đứng lên nhìn lại, chỉ thấy Lưu Hàn Thu ở phía trước đang chạy rất nhanh, cho dù có vấp phải bụi cây bị ngã sõng soài trên mặt đất, để lại một vết thương lớn và đẫm máu nhưng ông ta cũng không dám dừng lại, chỉ bò dậy và tiếp tục chạy, tuy nhiên phía sau lưng ông ta lại chẳng có gì.
Tôi quay đầu nhìn lão Yên, hỏi ông ấy có biết chuyện gì đang xảy ra không?
“Không biết, chờ ông ta tới đây thì hỏi xem.”
Lão Yên nhíu mày.
Lưu Hàn Thu vẫn đang hét lớn:
“Lão Yên, lão Yên, tôi thừa nhận, thừa nhận, là tôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận