Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 209: Nghe Hiểu Tiếng Người

Nha Tử lo lắng đến toát mồ hôi, nói rằng mình cũng chỉ mới đọc được tập tính của đám khỉ này qua sách, nghe nói nếu không thể thoả mãn được nhu cầu của mấy con vật nhỏ này, chúng có thể đánh chết người.
Trong sách còn ghi lại một số mẩu chuyện xưa, từng có một nhóm người đi vào núi lớn và gặp phải con khỉ đó, tình cờ cả nhóm lại đang hết thức ăn, một người đàn ông cao lớn trong nhóm không biết chuyện liền giết một con khỉ đá rồi nướng lên ăn.
Việc làm của người này chẳng khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ, mấy trăm con khỉ đá từ khắp nơi nhảy ra, tuy chúng không làm gì cả, nhưng chỉ cần người trong nhóm muốn bỏ chạy thì chúng sẽ bao vây họ.
Nhóm người đó làm sao có thể là đối thủ của bầy khỉ đá đông đúc kia được? Cuối cùng, bởi vì không có thức ăn mà họ chết đói. Có thể thấy được sức trả thù của loài khỉ đá này mạnh đến mức nào.
“Dựa vào chúng nó ư?” Cô Thu không buồn để ý tới: “Tuy rằng số lượng của đám này nhiều, nhưng cả đám chẳng khác nào trẻ con, tôi không tin một quả lựu đạn không thể giết chết hết bọn chúng.”
“Ấy đừng!” Nha Tử hoảng loạn lắc đầu: “Chị có muốn ném lựu đạn cũng phải đợi chúng ta thoát khỏi vòng vây rồi ném, chị nghĩ xem chúng ta có thể thoát được ra không đã?”
Trong lúc trò chuyện, Nha Tử đã ném hết đồ ăn ra ngoài, nhưng rõ ràng đám khỉ này chê số lượng đồ ăn quá ít, chỉ có một, hai con chạy đi nhặt đồ ăn, đám còn lại vẫn rất thờ ơ, vừa kêu chít chít vừa nhìn chúng tôi chằm chằm, không biết chúng đang có trò quỷ gì.
“Cậu nên nghĩ cách đối phó đi, khoe chữ mãi có ích lợi gì?” Lão Yên sắp tức hộc máu rồi, ông ấy vốn định hôm nay sẽ đi đến phía đông, xác nhận một chút xem mộ Tàm Tùng có thực sự tồn tại hay không, thế mà giờ lại bị đám khỉ này phá đám, khó trách ông ấy lại bày ra dáng vẻ này.
Côn Bố đứng một bên bình tĩnh hỏi: “Có thể dùng độc được không?”
“Độc ư?” Nha Tử sửng sốt, sau đó tôi thấy mắt anh ta sáng rực lên: “Sao tôi lại quên mất tài năng của anh nhỉ, có thể dùng chứ!”
Côn Bố là cao thủ chơi cổ, đương nhiên rất giỏi sử dụng độc, đã lâu rồi anh ta không dùng tới tài năng này, cho nên Nha Tử mới quên mất.
Tôi lập tức ngăn cản câu chuyện của hai người họ, bởi vì tôi cảm nhận được, sau khi Côn Bố nói tới độc, đám khỉ này rõ ràng trở nên hung dữ hơn trước, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên bén nhọn hơn, thậm chí còn có mấy con khỉ đứng cạnh nhe răng trợn mắt với chúng tôi.
Một loạt hành động này đã chứng minh một điều: Chúng nó có thể nghe hiểu tiếng người!
Những người còn lại cũng nhận ra sự bất thường, vội vàng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Sắc mặt Nha Tử lúc này đã trắng như tờ giấy: “Này… chúng nó thành tinh hết rồi à, còn có thể nghe hiểu tiếng người sao? Phải làm sao bây giờ, nhìn dáng vẻ này chúng nhất định muốn bao vây chúng ta tới chết.
Cô Thu cười lạnh, lấy một chiếc hộp sắt nhỏ từ trong túi ra, rồi lại lấy hai miếng cau từ trong hộp sắt, ném vào trong miệng và bắt đầu nhai.
Vài giây sau, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên ửng hồng: “Bà đây muốn nhìn xem, mấy đứa ranh chúng mày làm sao vây chết được bà.”
“Chị Thu, chị, chị kiềm chế chút đi.” Suy nghĩ đầu tiên của Nha Tử là ngăn người lại, nhưng vừa thấy cô Thu đang nhai cau, anh ta đã vội nhích gần người tôi, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ tột cùng, khiến tôi có chút không hiểu.
Dường như nhìn ra được sự hoài nghi của tôi, Nha Tử ghét sát bên tai tôi nói khẽ: “Đợi chút nữa cậu sẽ rõ thôi.”
Tôi còn chưa kịp hiểu ra ý của anh ta, cô Thu ở phía bên kia đã hành động rồi, chỉ thấy cô ấy dùng cả hai tay phi ra một loạt dao gài bên hông, giết chết mấy con khỉ đá đang lăm lè lại gần chúng tôi.
Không đợi đám khỉ còn lại kịp xông lên, cô ấy đã mở khoá khéo của chiếc balo lớn đeo sau lưng, tiếp đó lấy ra vài thứ gì trong giống ống thép, rồi nối chúng lại để tạo thành một ngọn giáo thép có mũi hình chóp nhọn.
Cô ấy bước vài bước về phía trước, cầm theo ngọn giáo thép nhảy thẳng vào trong vòng vây của đám khỉ đó, dùng giáo hoặc đâm hoặc chọc, tóm lại mỗi chiêu tung ra đều có thể đoạt mạng một con khỉ đá, cô ấy nhanh đến mức tôi suýt chút nữa tôi còn nhìn thấy hai cô Thu.
“Này…” Tôi ấp úng cất lời.
Lão Yên vỗ vào đầu tôi một cái:
“Này cái gì mà này, còn không mau chạy tới giúp đi?”
Sau đó, tôi mới kịp phản ứng từ cú sốc cô Thu đem lại, nhanh chóng rút dao găm ra rồi gia nhập vào vòng chiến đấu.
Không thể không nói, mỗi một người trong số chúng tôi đều là cao thủ trong nghề. Chị Thu như được thăng thêm cấp, xung quanh nơi cô ấy đứng thi thể nằm la liệt, Côn Bố ở bên cạnh cũng liên tục thả cổ trùng ra, mấy con khỉ đá rơi vào tay anh ta đều chết cứng cả, vừa nhìn là đã biết trúng phải kịch độc.
Nha Tử tuy rằng kém hơn họ một chút, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình, còn tôi và lão Yên thì xem như tạm chấp nhận được.
Nhưng đám khỉ đá quá nhiều, trước mặt tôi vừa giết một con, bên cạnh đã có hai con bò đến, trên đầu còn một con đang không ngừng kéo tóc của tôi, da đầu gần như bị nó kéo tuột cả da rồi!
Tôi túm lấy con khỉ trên đầu mình, thẳng tay ném ra ngoài, sau đó ép hai con khỉ lăm le hai bên lùi ra sau, rồi nhanh chóng đứng dậy để tránh lũ khỉ đá trên cây lao tới.
“Đừng dây dưa với chúng nó, hình như khỉ càng ngày càng nhiều rồi.”
Lão Yên vừa giải quyết một con khỉ, vừa chạy về phía trước vài bước, sau đó hét lớn lên.
Ở bên kia, cô Thu vẫn nhai cau, còn cười to mà đáp lại:
“Tới bao nhiêu tôi giết bấy nhiêu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận