Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 322

Lão Yên nói: "Chỉ là cậu ta cũng đã lớn rồi, cho nên cũng có suy nghĩ của riêng mình, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu còn trẻ tuổi hơn cậu ta mà có thể mang quốc bảo tiến vào 701, khiến cho mặt đen tối của cậu ta không thể không có chút dè chừng..."
Tôi không biết mình nên làm ra phản ứng gì, chỉ cảm thấy lồng ngực như thắt lại, hóa ra việc tôi tự nhận mình đã trải qua nhiều chuyện cũng chỉ có như vậy, tôi không có ấn tượng gì với mẹ của mình, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc mà cha đã dành cho tôi.
"Cho nên chúng tôi thà để cậu ta vẫn luôn làm một đứa trẻ còn hơn là hoàn toàn biến thành ma quỷ!” Lão Yên gằn từng chữ một, nhưng ngay khi nói đến hai chữ “ma quỷ” này lại khiến cho tôi có thể nghe thấy sự sợ hãi phát ra từ trong lòng của ông ấy.
Tôi không nói thêm gì nữa, bởi vì điều này sẽ khiến lão Yên cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc thì bộ dạng của Nha Tử lúc đó đáng sợ đến mức nào?
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, con Phi Thi kia đã bị Nha Tử phân ra thành từng mảnh. Cuối cùng cậu ta còn trực tiếp nhảy lên, sau đó gác hai chân lên cổ của con Phi Thi rồi rắc một tiếng đã vặn đứt đầu của con Phi Thi kia xuống, tiếp đó anh ta lại dùng bút đao kim cương trực tiếp phá hủy cái đầu lâu kia rồi ném sang một bên như rác.
"Xong rồi." Nha Tử móc ra một tấm vải rồi lau chùi bút đao kim cương một cách cẩn thận, sau đó ngước mắt lên thản nhiên nói một câu.
Phi Thi khiến mọi người đau đầu cứ như vậy mà được giải quyết, nhưng không ai trong số chúng tôi cao hứng nổi, đặc biệt là giáo sư Hứa, chỉ thấy hai mắt của ông ấy gần như đỏ bừng mà hướng về phía Nha Tử quát: “Chẳng lẽ ở đây không còn người nào sao? Cần con cậy mạnh như thế à?”
"Thầy." Nha Tử thấp giọng hô một tiếng nhưng lại không nói thêm lời nào khác, còn giáo sư Hứa thì bị chọc tức đến mức ngực chập trùng không ngừng.
Lão Yên vỗ nhẹ lên bả vai của giáo sư Hứa, sau đó bước tới đeo kính râm cho Nha Tử: "Nha Tử, chưa đến lúc quan trọng thì cậu đừng cảm thấy bị đe dọa.”
Sau khi đeo kính râm vào, cảm giác lạnh lẽo ở trên người của Nha Tử cũng dần dần biến mất, qua một lúc lâu sau, anh ta mới buồn bã gật nhẹ đầu: “Tôi biết rồi, dù sao cái thứ này cũng là Phi Thi, mà mấy người chúng ta lại không có cách nào đối phó được.”
Anh ta nói cũng không phải không có lý, cho dù là lão Yên và giáo sư Hứa có muốn nói thêm điều gì thì lúc này cũng không tiện mở miệng, cho nên chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống, sau đó gọi chúng tôi rồi đi về phía cánh cửa trước đó đã bị Phi Thi chặn lại.
"Chờ đến khi những viên đá đen này được đội khảo cổ tiếp quản thì kêu bọn họ vận chuyển ra ngoài hết đi! Cho dù chúng không có giá trị lịch sử thì vẫn có thể có tác dụng rất lớn ở những phương diện khác.” Giáo sư Hứa nhìn những viên đá đen nằm rải rác trên mặt đất.
Lão Yên ừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, bởi vì chúng tôi đã tới phía trước cánh cửa.
Khi đến gần hơn thì tôi mới phát hiện ra đây là một cánh cửa gỗ, sau khi trải qua hàng ngàn năm mưa gió, vậy mà nó trông như mới tinh, không hề có dấu hiệu bị hao mòn.
Toàn thân cửa gỗ là một màu đen, trên đó không hề có bất cứ hoa văn thừa thãi nào, trông nó như một tấm gương nhẵn bóng nằm sừng sững ở chỗ này khiến người ta không khỏi sinh ra lòng kiêng kỵ!
"Đây là đàn hương đen có trị giá ngàn vàng." Nha Tử đã hồi phục cảm xúc, lập tức kinh ngạc thốt lên: "Chỉ cần cắt được một mảnh nhỏ ở trên này thôi thì tôi cũng có thể trở nên giàu có."
Thậm chí lão Yên còn nhìn kỹ hơn cả anh ta, sau đó nói cái cửa gỗ này rộng bằng một người, nhưng ở giữa lại không có dấu vết ghép lại, điều này có nghĩa là nó được làm từ một cây đàn hương đen nguyên khối, đây quả thực là dùng vàng đắp lên mà!
“Không chỉ là vàng thôi đâu, dù sao đàn hương đen cũng là thứ rất khan hiếm, đặc biệt là loại đàn hương đen nguyên khối này, nếu bán ở trên thị trường chợ đen thì cái giá của nó cũng cao ngất ngưởng, cho dù có dùng vàng nguyên khối để đổi thì cũng chưa chắc có thể mua được.” Giáo sư Hứa tham gia, khiến cho ba người này nhất thời có chút mê tiền.
Đối với tôi thì nó lại không quan trọng, từ lúc bản thân chịu sự ảnh hưởng của cha từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm thấy tiền tài chính là vật ngoài thân, đủ ăn đủ uống là được rồi, nhiều quá cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Tất nhiên là điều này cũng không ngăn cản tôi vây quanh đàn hương đen, nhưng có lẽ do tôi không có tế bào thưởng thức, cho nên ngoài việc cảm thấy toàn thân khúc gỗ này là một màu đen có hơi kỳ lạ ra thì cũng không hiểu tại sao giá trị của nó lại cao như vậy.
Lão Yên nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của tôi thì không ngừng cười ha ha: “Cậu không hiểu đúng không? Gỗ đàn hương đen rất khó kiếm được.
Cây đàn hương là một loại cây bán ký sinh, phát triển cực kỳ chậm, thường sẽ phải mất hàng chục năm mới thành hình, cũng là một trong số những loài cây phát triển chậm nhất và cũng chỉ có ở khu vực Indonesia mới là đàn hương đen thật.
Những cây đàn hương đến từ nơi khác chỉ có thể xem là thứ phẩm mà thôi, cho nên muốn lấy được đàn hương đen thật thì phải bỏ ra rất nhiều sức lực.”
“Ồ.” Tôi đáp, nhưng vẫn cảm thấy không có gì đặc biệt, còn lão Yên thấy tôi như vậy thì cũng chỉ đành nhún vai không nói nữa, chỉ kêu giáo sư Hứa đánh dấu vào đây, đồng thời nhớ kỹ lúc đi ra ngoài phải nhắc nhở đội khảo cổ nhất định phải đào bới cẩn thận và không được có bất cứ điểm tổn hại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận