Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 137: Bóng Người

Sau khi mọi người đi vào lều hết, cô Thu ngồi xuống cạnh tôi, đồng thời đưa bình rượu trên tay cho tôi: “Thử một ngụm không?”
Tôi khẽ lắc đầu, tôi không quen uống rượu, trong quân đội thỉnh thoảng tôi cũng chỉ uống vài ngụm để chống lạnh mà thôi.
“Nhàm chán.” Cô Thu liếc mắt nhìn tôi một cái: “Tôi nghe lão Yên nói cậu mới mười bảy tuổi thôi mà? Sao dáng vẻ cứ y như một ông cụ non thế.”
Tôi mỉm cười đáp lại một câu, tôi sắp mười tám rồi. Cô ấy lại lẩm bẩm một câu ông cụ non.
Tôi không biết đáp lại thế nào, quả thực tôi không có sự hồn nhiên mà một chàng trai ở độ tuổi này nên có. Ví dụ như Bé Sữa trước đây, hay Nha Tử bây giờ, họ đều lớn hơn tôi mấy tuổi, nhưng nếu không nói ra, người ta còn tưởng họ chỉ tầm tuổi tôi, hay thậm chí nhỏ hơn tôi mấy tuổi.
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nói gì mới phải, bầu không khí trở nên ảm đạm, may mắn thay, chẳng mấy chốc cô Thu lại lên tiếng: “Cậu có thể kể cho tôi nghe, các cậu đã gặp phải chuyện gì khi ở La Bố Bạc không?”
Theo lời cô ấy nói, cô ấy đã trốn thoát khỏi một nhiệm vụ khác vào ngày chúng tôi khởi hành tới đây, căn bản chưa kịp tìm hiểu nhiều, chỉ cảm thấy quả thực lão Yên đã hơi thay đổi, nên có chút tò mò về lần hành động trước tại La Bố Bạc.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, lão Yên cũng không bảo tôi giữ bí mật về chuyện này, lại nhớ Nha Tử từng nói không cần phải giữ bí mật với các đồng đội trong 701, nên tôi đã kể lại mọi chuyện, từ khi bắt đầu xuất phát tại Ba Âm Quách Lăng, đến khi chỉ còn hai người chúng tôi.
Tôi kể bằng giọng rất bình tĩnh, nhưng mỗi lần nhắc tới những người chiến hữu của mình, nhất là khi nhắc đến cái chết của đội trưởng Trần, hốc mắt tôi không khỏi đỏ lên, những cảnh tượng vui vẻ của tiểu đội chúng tôi hiện lên như thể mọi chuyện mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua.
“Cậu nói lão Trần đã chết rồi ư?” Sau khi nghe tôi kể xong, cô Thu lại hỏi một câu khiến tôi giật mình.
Sở dĩ tôi ngạc nhiên như vậy là vì tôi không ngờ rằng, trong suốt toàn bộ quá trình kể chuyện, cô ấy chỉ chú ý tới đội trưởng Trần.
Vì thế, tôi yên lặng gật gật đầu.
“Bảo sao…” Cô Thu lại nhấp một ngụm rượu: “Hoá ra là lão Trần đã đi rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, mặc dù tôi biết đội trưởng Trần hẳn là bạn cũ của lão Yên, nhưng dường như mối quan hệ của hai người bọn họ không quá thân thiết, nếu không đội trưởng Trần sẽ không chĩa súng vào đầu lão Yên lần này đến lần khác.
Cô Thu lắc lắc đầu: “Cậu nhầm rồi, chính bởi vì có quan hệ tốt, nên lão Trần mới dám chĩa súng vào đầu lão Yên! Nếu không, đừng nói đến chuyện chĩa súng, cậu còn chưa kịp rút súng ra đã bị lão Yên đánh gục trước rồi.”
Tôi ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy lời cô Thu nói quả không sai, nếu mối quan hệ giữa hai người họ không rốt, đội trưởng Trần sẽ không bảo lão Yên bắn mình một phát vào phút cuối cùng ấy, cũng không dặn dò lão Yên nhất định phải dẫn theo tôi, sống sót mà rời khỏi La Bố Bạc…
“Là lão Yên tự mình ra tay sao?” Hiếm khi mới thấy cô Thu mở to mắt mà nhìn tôi: “Chuyện này càng khó tin hơn đấy.”
Sau đó, cô ấy khẽ thở dài: “Cậu cũng nên biết, sau khi bước chân vào 701, chúng ta thực sự đã không còn tồn tại trong mắt hầu hết mọi người. Chúng ta là những anh hùng của đất nước này, nhưng chúng ta cũng là cái bóng của đất nước này!
Vì vậy, để tránh những rắc rối không cần thiết, chúng ta gần như chẳng kết bạn với ai, tôi nghe lão Yên kể, ông ấy biết đội trưởng Trần sau khi bước vào 701. Mặc dù ông ấy luôn tránh tiếp xúc đội trưởng Trần, nhưng đội trưởng Trần vẫn không quên ông ấy. Trong 701, rất hiếm khi gặp được một mối quan hệ như vậy.”
Tôi nhìn thấy khuôn mặt cô đơn của cô ấy và mỉm cười nói: “Nhưng trong 701 vẫn còn những đồng chí khác mà.”
Cô ấy nhìn tôi không nói gì, nhưng tôi chợt hiểu ý của cô ấy, những người đồng đội ở 701 cũng có thể rời bỏ chúng tôi bất cứ lúc nào… Ví dụ như, Manh Hiệp.
“Ôi choa, uống rượu nhiều, nói cũng nhiều.” Im lặng một lúc, cô Thu đột nhiên vỗ vai tôi rồi đứng dậy: “Em trai nhỏ, đừng bị lời của tôi ảnh hưởng, con đường chúng ta đi đã được định sẵn là phải gánh vác trăm năm cô đơn rồi!”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi mỉm cười, kỳ thật sau khi rời khỏi La Bố Bạc, tôi đã không còn gánh nặng nào nữa, những người thân quen với tôi bao năm qua cũng đều là anh em trong liên đội, hiện tại mọi người đã bị giải tán, tôi đúng là một người cô đơn chân chính rồi, nên cũng không có gì phải lo lắng cả.
Cô Thu cười cười, đứng quay mặt ra hồ nước, gió đêm thổi bay tóc của cô ấy, khiến cô ấy trông rất khác so với ban ngày. Tôi nghĩ chắc cô ấy say thật rồi, vì cô ấy đang ngâm nga một bài ca dao nhẹ nhàng, đó là một bài ca dao của nước ngoài, khiến cho người ta cảm thấy hơi say mê.
Tôi nghĩ, mỗi một người bước vào 701 hẳn đều có những câu chuyện của riêng mình, dù bề ngoài có khác nhau ra sao, thì trong thâm tâm họ vẫn có nét tương đồng.
Nghe bài ca dao của cô Thu mà tôi từ từ cảm thấy buồn ngủ, ôm cây súng mà ngủ gà ngủ gật.
“Ai?”
Cô Thu đột nhiên hét lên một tiếng khiến tôi giật mình tỉnh lại, vừa đứng lên đồng thời vừa nạp đạn cho súng, nhưng rồi lại không nhìn thấy điều gì bất thường cả.
Tôi bước đến chỗ cô Thu, hỏi cô ấy đã phát hiện ra điều gì.
Cô chỉ về phía bên kia sông và nói: “Vừa rồi hình như có một bóng người ở đó.”
Bóng người ư?
Tôi nhìn qua phía bờ sông đối diện, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả, cô Thu nói cô ấy vừa hét lên một tiếng, bóng người đó đã bỏ chạy vào trong rừng.
Tôi và cô Thu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều nghi ngờ một người: Trát Tây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận