Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 568

Rốt cuộc đó là thứ gì?
Tôi dùng một tay nhét “Tinh Quan Yếu Quyết” vào trong ngực, một tay khác rút dao găm ra, thật cẩn thận di chuyển về phía phát ra âm thanh.
Trông dáng vẻ lúc này của tôi thực sự khá kỳ lạ, một người đàn ông lo lắng đi trên nền tuyết trắng, nhưng tôi lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của những bông tuyết rơi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của thứ gì cả.
Đúng rồi, tuyết!
Đột nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó, tuyết vẫn đang rơi, nếu vừa rồi có thứ gì di chuyển trên tuyết, ắt hẳn sẽ để lại dấu vết.
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nơi vừa phát ra âm thanh, đồng tử của tôi co rút lại… chính là dấu chân đó!
Sao nó lại ở chỗ này?
Những dấu chân này rõ ràng là của những thứ đã từng vây quanh xe của chúng tôi, nếu lão Yên nói không sai, thì đây chính là con rối được chế tạo từ thi thể của trẻ con!
Điều này cũng có thể giải thích tại sao con rối đó có thể biến mất ngay khi tôi mới quay đầu lại, bởi vì người điều khiển rối có lẽ đang trốn trong bóng tối và nhìn tôi chằm chằm, chỉ cần tôi có bất cứ động tĩnh nào đối phương đều phát hiện ra.
Không xong rồi!
Tôi bất ngờ lăn về phía trước, nhưng một tiếng xé gió đột nhiên lao tới về phía tôi với tốc độ nhanh hơn, bất chợt xoay người nhìn lại, tôi thấy một đứa bé chỉ cao tới đầu gối của mình bỗng nhiên lao lên người tôi.
Đôi mắt trống rỗng của đứa bé và cơ thể đầy những vết máu đỏ của nó khiến cho gương mặt non nớt của nó thoạt trông vô cùng đáng sợ.
Trên người nó chẳng có nổi một manh áo, trên người chỉ có những sợi chỉ bạc mảnh mai, làm tăng thêm vẻ quả dị cho thân thể vốn đã đáng sợ ấy.
Bùm…
Con rối kia lập tức bám vào người tôi, bò tới ngực tôi với tốc độ cực nhanh rồi há miệng ra cắn.
“Tê.” Tôi đau đớn hít một hơi, vì nhìn thấy con rối này mà tôi hoảng sợ tới mức quên cả nhúc nhích, cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần, dùng một tay hất đứa bé này ra.
Nhưng con rối này như thể dính chặt vào người tôi, cho dù tôi đã cố gắng hết sức vậy mà nó chẳng hề nhúc nhích.
Trong lòng tôi hiểu rõ, là do người điều khiển con rối chưa ra lệnh.
Con rối không có cảm giác đau đớn hay suy nghĩ, điều duy nhất khiến chúng tuân theo là mệnh lệnh của người điều khiển, nếu không, dù có bị xé thành từng mảnh, chúng cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Sao tôi lại gặp phải tên điều khiển rối này chứ?
Đây chính là kẻ mà tới cả cô Tứ cũng không muốn dây vào.
Tôi nhìn quanh và phát hiện ra rằng người điều khiển con rối có thể trốn ở bất cứ đâu, đây là một khu rừng, bất cứ bụi cây nào hơi cao một chút cũng có thể trở thành nơi để người ta ẩn náu, cho nên tôi căn bản không thể đoán được tên kia rốt cuộc đang trốn ở xó xỉnh nào mà điều khiển thứ quái quỷ này.
Thứ mạnh nhất của những người điều khiển rối chính là con rối, bản thân nhiều người điều khiển cũng chẳng ra gì, đây là lời lão Yên đã từng nói.
Khi nói ra những lời này, hiển nhiên lão Yên rất khinh thường những kẻ điều khiển rối, nhưng không có cách nào khác, nếu không có cách nào tìm được chỗ ẩn náu của chủ nhân con rối này, chỉ riêng con rối này thôi cũng có thể khiến tôi ăn đủ!
Tôi biết có chuyện gì đó không ổn, tôi vừa đi một mình đã bị tên điều khiển rối theo dõi rồi, hoặc là đối phương vẫn luôn bám theo chúng tôi, hoặc có người đã nói cho đối phương biết tung tích của tôi, tôi thà tin vào vế đầu còn hơn.
“Thằng quỷ nhỏ, ông mày không tin không phá hủy được mày!” Tôi bị con rối kia cắn tới đỏ cả mắt, bèn nâng dao găm lên đâm vào cổ nó.
Vốn dĩ tôi không đành lòng xuống tay vì dáng vẻ trẻ con của thứ này, nhưng bây giờ ngẫm lại, thứ này đã sớm chẳng còn chút gì giống với con người nữa, nó chẳng đáng để tôi thông cảm.
Con rối kia vẫn chẳng có chút phản ứng, hàm răng sắc nhọn của nó khảm sâu vào ngực tôi, khiến tôi đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
“Cút đi!” Tôi trực tiếp nhấc chân đá vào người nó, vì nó đang nằm đè lên người tôi, nên cú đá này khiến tôi mất rất nhiều sức lực.
Cũng may là cú đá này có hiệu quả, tuy rằng con rối vẫn bám vào người tôi, nhưng cuối cùng tôi cũng rút được hàm răng của nó ra.
Tôi hạ quyết tâm, không đợi con rối này kịp xông lên cắn mình thêm lần nữa, tôi trực tiếp xoay người đè nó xuống dưới người, giơ cánh tay cầm dao lên đâm thẳng vào người con rối.
“Nha nha!”
Con rối nọ đột nhiên phát ra tiếng kêu như trẻ con, dọa tôi run cả tay, dao găm suýt chút nữa còn rơi xuống đất.
Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã lấy lại tinh thần, thứ này cùng lắm cũng chỉ là một trò lừa của người điều khiển rối, nếu con rối này được chế tạo từ những đứa trẻ đã chết, sao nó còn có thể phát ra âm thanh chứ?
Tôi thở hắt ra, nắm chặt dao găm, lạnh lùng cười: “Muốn làm cho ông đây đồng cảm với mày hả, cút con mẹ mày đi!”
Sau một tiếng hét lớn, tôi đâm mạnh dao găm vào cổ con rối, mà đây cũng là nhát dao cuối cùng, bởi vì cổ của nó đã chịu đựng nhiều đòn tấn công của tôi, nốt lần này, cổ nó đã đứt ra.
Tuy nhiên tôi lại không hề thả lỏng chút nào, ngay khi cổ con rối vừa rơi ra, tôi liền dùng chân đá văng cổ nó ra xa, sau đó nhìn quanh bốn phía, tàn độc nói: “Đừng để ông đây gặp được mày, nếu không, tao không cần biết mày là người điều khiển rối gì gì đó, một dao này sẽ là kết cục của mày, giống hệt như con rối này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận