Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 182: Không Trúng Độc

“Đứa nhỏ này đúng là thú vị đấy.” Nha Tử nhìn theo bóng dáng đứa nhóc kia, sờ sờ cằm: “Ha ha, tôi thích!”
Tôi trợn trắng cả mắt, dáng vẻ này của anh ta, trông thế nào cũng giống hệt như đang đùa giỡn con gái nhà lành, khiến tôi nhìn mà ớn lạnh.
Chúng tôi đóng cửa lại lần nữa, lão Yên hỏi Côn Bố xem mấy món ăn kèm này có gì bất thường hay không, Côn Bố nhìn xong thì khẽ lắc đầu, nói mấy món ăn kèm này và màn thầu đều không có vấn đề gì.
“Đứa nhỏ này vẫn luôn dặn dò chúng ta phải ăn cùng nhau là có ý gì?” Cô Thu một tay cầm màn thầu, tay còn lại gắp lấy một ngọn rau đen xì, vẻ mặt không khỏi ghét bỏ.
“Không biết.” Tôi lắc lắc đầu: “Nhưng nếu muốn làm hại chúng ta, nhắc nhở như vậy không phải quá rõ ràng hay sao! Tôi cảm thấy thằng nhóc kia đang cố tình doạ chúng ta hoảng sợ mà chạy đi.”
Dù đã phân tích rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào đoán ra mục đích của bọn họ, chúng tôi thực sự có chút bối rối không biết có nên ăn mấy món ăn kèm này cùng với màn thầu hay không.
Cuối cùng cô Thu vẫn nhét một miếng rau ăn kèm vào trong miệng: “Để tôi thử trước, tôi cũng muốn nhìn xem bọn họ đang định giở trò mèo gì.”
Nói xong, cũng không đợi chúng tôi kịp phản ứng lại, liền lấy một cái màn thầu để ăn cùng, ăn xong, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ chán ghét: “Thật khó ăn.”
“Tiểu Thu, cô đấy… Chẳng may mà xảy ra chuyện gì thì biết phải làm thế nào?” Lão Yên lộ rõ vẻ không đồng tình.
Cô Thu tỏ vẻ không thèm để ý, thờ ơ nói thà rằng làm vậy còn hơn để mọi người cùng xảy ra chuyện.
Chuyện của món ăn kèm đã được giải quyết, chúng tôi ăn mấy cái bánh màn thầu đồng thời cũng để lại một ít, rốt cuộc không ai biết được người trong làng này đang muốn làm gì, chừa lại chút đồ ăn cho mình vẫn hơn.
Thằng nhóc kia lại đứng trước cửa, sau khi nhìn thấy trên đĩa không còn thừa lại món ăn kèm, trên mặt nó lộ rõ vẻ vui mừng, rồi tỏ ra thần bí mà nói với chúng tôi: “Chiều nay mọi người đừng ra khỏi cửa nhé.”
Rồi nó nhanh chóng bưng khay trống chạy đi, từ kẹo hồ lô còn chưa kịp ra khỏi miệng Nha Tử, anh ta căm giận nói: “Đứa nhỏ này bị quỷ đuổi đấy à.”
“Buổi chiều…” Lão Yên lặp lại lời của đứa nhỏ kia, tiếp theo nhìn về phía Côn Bố, ánh mắt sáng rực lên y hệt một con cáo già: “Thuốc của cậu đã có tác dụng rồi à?”
Côn Bố quan sát sắc trời bên ngoài, nhẹ nhàng nói một câu: Cứ chờ xem…
Chúng tôi cũng cứ chờ như vậy, vừa quan sát xem cô Thu có gặp chuyện gì hay không, vừa chú ý đến tình huống của người dân trong làng.
Qua chừng hai tiếng đồng hồ sau, thuốc của Côn Bố cuối cùng cũng có tác dụng, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông cao to đang đi bỗng ngã phịch xuống đất, tiếp theo là những người khác…
“Được rồi, tôi ra ngoài xem thử, các cậu cứ chờ ở đây.” Thấy người đàn ông cao to đầu tiên đã ngã xuống được khoảng mười phút, Côn Bố bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Lão Yên bảo tôi đi theo anh ta, Côn Bố quay lại liếc nhìn tôi một cái rồi cũng không phản đối, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn lão Yên, dường như không hiểu được tại sao ông ấy lại bảo tôi đi theo mình?
Nói thật tôi cũng không hiểu cho lắm, mãi về sau tôi mới nhận ra rằng, kể từ khi đưa tôi vào 701, lão Yên đã đối xử với tôi không giống những người khác, có vẻ ngay từ đầu ông ấy đã đưa ra quyết định rồi.
Côn Bố nghênh ngang dẫn tôi đi vào trong làng, khắp nơi tôi đi qua đều nhìn thấy những người dân nằm la liệt trên mặt đất.
Mục đích của chúng tôi đã rõ ràng, chúng tôi đi thẳng đến ngôi nhà mà thằng nhóc kia đã lấy màn thầu.
Căn nhà này có vẻ thấp nhỏ hơn những căn nhà khác, chúng tôi xốc rèm che mà đi vào trong, chỉ thấy ông lão sáng nay đứng trên bục cao lúc này đang ngã trên ghế, bên cạnh là thằng nhóc đưa màn thầu cho chúng tôi, nó đang nằm trên mặt đất.
“Ông lão này là trưởng làng à?” Tôi đi vòng qua ông lão này một vòng, thì thầm nói.
Côn Bố khẽ gật đầu, tiếp theo anh ta làm ra một động tác khiến tôi không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy Côn Bố khom lưng túm lấy đứa nhỏ nằm trên mặt đất, rồi kẹp nó vào hông đưa ra ngoài.
Sau đó Côn Bố cứ xách theo thằng bé và dẫn tôi đi dạo khắp làng, anh ta chẳng làm gì cả, đi một vòng rồi quay lại căn nhà gỗ chúng tôi đang ở.
Tôi hoang mang nhìn Côn Bố, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, xong lão Yên lại vỗ vai hỏi tôi có nhìn thấy gì hay không.
“Không…” Tôi có chút hổ thẹn, nói vậy lão Yên muốn tôi ra ngoài đi theo Côn Bố là để học tập một chút, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra được nếu chỉ ra ngoài đi dạo thì rốt cuộc có thể phát hiện ra được thứ gì?
Lão Yên không làm khó tôi, mà chỉ hất cằm với Côn Bố: “Cậu nói cho tên nhóc này biết đi.”
Nghe vậy, Côn Bố liếc mắt nhìn lão Yên một cái, trong ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, xong cũng chỉ thoáng qua vài giây mà thôi, chẳng mấy chốc anh ta lại khôi phục dáng vẻ vô cảm như trước.
Chỉ thấy anh ta đặt đứa nhỏ trong lòng lên trên mặt đất, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt đứa nhỏ: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết nhóc không trúng độc.”
Không trúng độc?
Tôi kinh ngạc nhìn thằng bé kia, suốt cả quãng đường đi khá dài Côn Bố vẫn luôn kẹp nó bên hông, ngoài ra tôi không phát hiện ra điểm gì khác thường cả.
Lão Yên lại vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi cứ tiếp tục quan sát.
Sau khi Côn Bố nói xong câu ấy, thằng nhóc kia vẫn chẳng có phản ứng gì, nếu không phải nó vẫn còn thở, tôi còn tưởng rằng nó đã chết rồi.
“Nhóc mà tiếp tục giả vờ nữa, tôi sẽ không cứu người dân trong làng này đâu.” Có vẻ như Côn Bố hơi thiếu kiên nhẫn, vừa nói xong liền định đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận