Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 331

Tôi tiến lên vài bước giữ chặt lấy lão Yên: “Đừng nóng vội, xem ra bà ấy đang đợi chúng ta. Nếu thực sự là tiền bối, ông nhất định có thể nhìn thấy bà ấy."
Lão Yên hít sâu một hơi, hai mắt đỏ hoe, nắm tay tôi nói: “Trường An, cậu không biết, cậu không biết những năm bà ấy mới biến mất tôi đã sống như thế nào đâu, người trong cục xa lánh, đồng nghiệp thì kỳ thị. Bây giờ bà ấy xuất hiện, tôi..."
Ông ấy nghẹn ngào đến mức không thể nói được lời tiếp theo, tôi dùng tay trái nắm tay ông ấy, sau đó mới nhận ra lão Yên thực sự đã già rồi.
“Yên tâm đi, chúng ta theo sát bà ấy.” Nhìn bộ dạng của ông ấy, rốt cuộc tôi cũng không thể nói gì để ngăn cản nữa, chỉ có thể an ủi vài câu.
Hai chúng tôi nói chuyện làm trì hoãn một lúc mà bóng người kia vẫn chưa biến mất, lần này ngay cả lão Yên đã mất lý trí cũng có thể nhìn ra bà ấy đang đợi chúng tôi, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Trường An, bà ấy là thầy của tôi, cho nên tôi tin tưởng bà ấy nhất định sẽ dẫn chúng ta ra ngoài! Nhưng ... Tôi không biết mấy năm nay bà ấy đã trải qua những gì, cho nên không thể khiến các cậu mạo hiểm cùng được. Muốn đi theo hay không cậu tự mình quyết định đi." Lão Yên nhìn bóng người đang chờ ở phía trước, khẽ nói.
Tôi liếc nhìn lão Yên, mặc dù bảo tôi tự quyết định, nhưng trong mắt ông ấy rõ ràng có sự mong đợi tôi có thể tin tưởng ông ấy.
Tôi cười: “Tôi đương nhiên tin tưởng thầy của ông, mọi người theo tôi!”
Quả nhiên, lão Yên mỉm cười, sau đó không nói nữa, nhanh chóng đi theo bóng người phía trước.
Bóng người phía trước gầy đến mức khiến tôi có cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay. Nhưng chính cơ thể nhỏ bé ấy vẫn luôn có thể giữ một khoảng cách nhất định với chúng tôi cho dù chúng tôi có tăng tốc nhanh đến đâu. Có vẻ bản lĩnh của người này cũng không nhỏ.
Bà ấy rõ ràng rất quen thuộc với mê cung này, mỗi lần gặp một ngã rẽ, bà ấy đều chọn một con đường mà không hề suy nghĩ, sau khi đi theo bà ấy một lúc chúng tôi không gặp phải cơ quan nào. Có vẻ như lão Yên đã nói đúng, bà ấy đến đây là để giúp chúng tôi.
Mê cung nguy hiểm dưới chân bà ấy trở nên rất dễ dàng, đi theo khoảng nửa giờ thì đột nhiên có một cánh cửa mở ra trước mặt tôi, bà ấy dường như muốn chúng tôi ra ngoài từ cánh cửa này.
Đột nhiên, bà ấy chuẩn bị rút lui.
"Thầy ơi, là người sao?" Ngay trước khi bà ấy sắp biến mất, lão Yên run rẩy hỏi ra vấn đề này.
Bóng người đó khựng lại rồi chợt xoay người lại, tôi kinh ngạc mở to mắt.
Đó là khuôn mặt như thế nào nhỉ: chỉ thấy khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của bà ấy được bao phủ bởi mái tóc đen. Nếu không có đôi mắt trong veo sống động kia thì suýt nữa tôi đã nghĩ bà ấy là một con khỉ rồi!
Lão Yên không nhịn được đã tiến về phía trước mấy bước, bà ấy lập tức lùi lại mấy bước, vẫn giữ một khoảng cách thích hợp.
"Sao thầy lại trở thành như vậy?" Ngay cả lão Yên trong nhất thời cũng không thể tiếp thu được, hốc mắt đỏ bừng đến gần như chảy máu.
Bà ấy a a hai tiếng, dường như không còn nói được nữa, phải mất một lúc lâu mới thốt ra được hai từ: “Nước, Tăng.”
Lão Yên không quan tâm đến hai chữ này, ông ấy đã biết đây là lăng mộ cổ của nước Tăng từ trước khi chúng tôi bước vào rồi, ông ấy chỉ quan tâm đến tình huống hiện tại của thầy mình: “Thầy đã biến mất hơn mười năm rồi, nhóm người mới đi theo thầy người thì chết, người lại biến mất, rốt cuộc thầy đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây?”
Trong đôi mắt trong veo của bà ấy hiện lên vẻ buồn bã, bà ấy mở miệng, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng chức năng ngôn ngữ lại dường như đã suy giảm, chỉ có thể a a cả nửa ngày, cũng không thể giải thích được là tại sao.
Lão Yên sợ kích động bà ấy nên vội nói: "Thầy ơi, con không vội, thầy có thể về với chúng con trước rồi tính tiếp."
Không biết có phải hai từ ‘trở về’ khiến bà ấy bị kích động không, sau khi nói hai tiếng a a thì hốc mắt bà ấy đỏ hoe, nói: “Trở, trở về không được…”
Nhìn dáng vẻ của bà ấy thì hẳn cũng rất muốn trở về, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của bà ấy, cho dù bây giờ có trở về thì cũng chưa chắc sẽ ổn.
Lão Yên cũng nói, những người mới đi theo bà ấy sau này đều bị mất tích hoặc chết, không còn ai có thể chứng minh bà ấy vô tội. Nếu lúc trở về có thể được quốc gia tin tưởng thì tốt, còn nếu không thì chắc chắn đây sẽ là một trận tinh phong huyết vũ.
"Không đâu, thầy à, chỉ cần trở về thì sẽ có cơ hội, thầy không trở về thì làm sao biết là không thể?" Lão Yên hạ giọng: “Thầy xem, bây giờ con cũng đã là đội trưởng của 701. Nếu cấp trên không tin thầy thì sao có thể để con trở thành đội trưởng được, thầy thấy có đúng không?”
“Cậu, đội trưởng?" Bà ấy gần như là nói từng chữ một, nhưng rõ ràng khả năng nói chuyện của bà ấy đang dần hồi phục, xem ra lý do bà ấy không nói được là vì đã ở một mình quá lâu, bởi vậy nên mới không có thói quen nói chuyện, nói nhiều một chút là tốt rồi.
Lão Yên gật đầu: "Thầy cũng thấy rồi đúng không? Vậy thầy trở về với con được không?"
Bà ấy do dự một lúc rồi chậm rãi gật đầu, nhưng rõ ràng là bà ấy rất do dự. Lão Yên tranh thủ thời cơ bước tới nắm lấy bàn tay đầy lông của bà ấy rồi ​​kéo đến bên cạnh mình: "Thầy à, con không vội."
“A a.” Bà ấy a lên hai lần, sau đó im lặng đứng cạnh lão Yên, cuối cùng cũng không còn do dự nữa.
Nhìn thấy cựu đội trưởng 701 biến thành như bây giờ, mấy người chúng tôi đều cảm thấy khó chịu, đặc biệt là giáo sư Hứa, ông ấy tiến lên một bước và nói với giọng nghẹn ngào: “Đội trưởng Bạch, cô, cô sao lại ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận