Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 120: Trò Chuyện

Tôi trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Tôi không muốn hỏi về điều này, tôi chỉ muốn nói, khi lái xe anh có thể tháo kính râm xuống được hay không? Trời đã muộn rồi, anh thực sự có thể thấy đường sao?”
Nha Tử cũng trầm mặc rồi, một hồi lâu sau vẫn chẳng nói được lời nào, sau đó cậu ta giận dữ khởi động xe và phớt lờ tôi suốt cả chặng đường.
Tôi sờ sờ mũi, không biết có phải những lời này đã chọc giận cậu ta hay không? Đành phải cẩn thận hỏi lại xem liệu mắt cậu ta có vấn đề gì chăng, câu hỏi này càng khiến cậu ta nghẹn lời hơn. Mãi một lúc sau Nha Tử mới bất đắc dĩ trả lời, đó là thói quen của cậu ta.
“Ha hả, anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Tôi cười ngượng nghịu và không nói gì nữa.
Nhưng thật ra, Nha Tử vẫn nhận ra tôi không được tự nhiên, cậu ta bèn xua tay ra hiệu không sao, rồi bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho tôi những điều đặc sắc tại Yến Kinh, hận không thể nhồi nhét tất cả những điều này vào đầu tôi.
Cuối cùng cậu ta đỗ xe bên ngoài một quán thịt dê xiên, so với những cửa hàng xung quanh thì quán này có vẻ hơi khác biệt, ngoại trừ một tấm bảng gỗ khắc dòng chữ “thịt dê xiên” ra thì không còn một dòng giới thiệu gì nữa. Ngay cả mặt tiền của quán thịt dê xiên này cũng nhỏ hơn những cửa hàng bên cạnh tới một nửa.
Nha Tử chỉ vào cửa hàng và nói: “Cậu đừng xem thường nơi này. Quán thịt dê xiên này chính là cửa hàng thịt dê đầu tiên tại Yến Kinh, nhà họ luôn có thịt dê tươi mới, món súp cũng có công thức bí mật, đảm bảo sau khi ăn xong, cậu sẽ không thể chú ý đến thứ gì khác nữa.”
“Tôi là người mới đến, đương nhiên anh giới thiệu thứ gì thì tôi sẽ ăn thứ đó.” Tôi mỉm cười đi theo Nha Tử vào trong quán thịt dê xiên.
Hiện tại vừa đúng vào bữa tối, nhìn từ bên ngoài thì quán ăn này chẳng có gì đặc biệt, nhưng vừa bước vào trong, tôi mới phát hiện dường như Nha Tử rất quen với ông chủ quán. Mới vào cậu ta đã nói to: “Lão Trương, vẫn như cũ nhé, hai phần thịt dê.”
Một vị đầu bếp mập mạp khoảng bốn mươi tuổi đứng cách đó không xa đáp lại, cười nói như Phật Di Lặc: “Bạn mới à? Tôi chưa từng thấy cậu dẫn người này tới đây.”
“Đúng vậy, đây chính là đàn em của tôi, lần sau cậu ta có tới ông nhớ ưu đãi cho cậu ta một chút nhé.” Nha Tử cũng cười mà trả lời.
Lão Trương nói đùa với Nha Tử vài câu, cuối cùng mới sắp xếp cho chúng tôi một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Theo như lời kể của Nha Tử, cậu ta thường tới đây ăn, cũng thường ngồi ở trong góc để thưởng thức niềm vui.
Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn quanh và nhanh chóng hiểu ý “thưởng thức niềm vui” mà cậu ta nói là gì.
Vị trí cạnh cửa sổ này cũng nằm ở trong góc, phía trước bên phải có một cây cột, tuy chắn tầm nhìn của người khác nhưng lại không ngăn cản tầm quan sát của chúng tôi, tất cả các hành vi của những vị khách khác đều bày ra ngay trước mắt chúng tôi, và chúng tôi cũng có thể nhìn thấy người đi đường lướt qua khung cửa sổ.
Tuy nhiên tôi không hứng thú với điều này chút nào nên chỉ im lặng lắng nghe, nghe Nha Tử kể về những phong tục, tập quán của Yến Kinh qua hành động của những người khác cho tôi nghe.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, mùi thơm của nồi đồng khơi dậy lòng tham ăn của tôi, không cần Nha Tử mở miệng mời, tôi đã bắt đầu ăn.
Nha Tử đắc ý dào dạt, nói: “Chỗ tôi chọn không tồi đúng không?”
Tôi nhét đầy thịt dê vào trong miệng, chỉ giơ ngón tay cái lên với cậu ra. Thực ra tôi cũng không biết đồ ăn ở đây có ngon hay không, khi ở trong quân đội tôi chưa được ăn món này bao giờ, lăn lộn trong La Bố Bạc lâu như vậy mà vẫn còn mạng để trở về đã là chuyện tốt rồi, càng đứng nói chuyện ăn uống.
Bữa cơm này là bữa cơm thịnh soạn nhất mà tôi từng ăn, tôi chỉ nghĩ là ăn ngon thôi, còn mùi vị như thế nào thì tôi không nhớ rõ được.
Khi ăn gần xong bữa, tôi mới ngượng ngùng mà cười vài tiếng.
Thực ra Nha Tử cũng chẳng quan tâm lắm, cậu ta tiếp tục nhét thịt vào miệng và hỏi tôi đã no chưa, nếu chưa thì để cậu ta bảo ông chủ mang thêm đồ ăn lên.
“No rồi, no rồi.” Tôi liên tục gật đầu.
“No rồi thì tốt, ha ha, tôi thích cậu như thế này đấy. Ăn cùng cậu tôi cảm giác mình có thể ăn thêm được hai chén cơm. Cậu không biết đâu, trong bộ phận của chúng ta có một người tên A Côn, hôm nào đó cậu sẽ được gặp tên này. Ở bên cạnh tên đó, đến cơm cậu cũng không dám nuốt.” Nha Tử lẩm bẩm mắng.
Chủ đề này làm tôi hứng thú, tôi vội hỏi liệu cậu ta có thể giới thiệu một chút về các thành viên cốt cán trong bộ phận hay không?
Cậu ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, rồi lại xua tay: “Không cần giới thiệu đâu, qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ trở về, cậu chính là người do lão Yên dẫn về, lại có quen biết với cô Tứ, đến lúc đó họ chắc chắn sẽ nhìn cậu với con mắt khác.”
“Vì sao chứ?” Tôi có chút khó hiểu.
Nha Tử vươn tay ra chỉ vào bản thân: “Cậu đoán thử xem, tôi đã ở trong 701 bao lâu rồi?”
Tôi lắc lắc đầu, xét theo cách lão Yên kéo tôi tới đây, bộ phận 701 này rõ ràng không dựa vào tuổi tác, chỉ nhìn vào năng lực, cho nên tôi thực sự không có cơ sở nào để đoán ra thời gian công tác của Nha Tử.
Nha Tử cười thành tiếng, rồi nói cậu ấy không giống những người khác. Nha Tử vốn là cô nhi, năm bảy tuổi, nhờ trí nhớ siêu phàm của mình, cậu ta đã được thầy mình là giáo sư Hứa nhìn trúng, rồi được đưa vào khu phức hợp 701. Có thể nói là Nha Tử đã lớn lên ở nơi ấy, khi đó lão Yên còn chưa là chủ nhiệm của 701 đâu.
“Cho nên?” Tôi hỏi.
Nha Tử nhìn tôi, sau đó thở dài có chút thất vọng: “Người giống như tôi ấy, còn chưa từng thấy mặt cô Tứ dù chỉ một lần, cũng mới chỉ nghe mọi người kể lại thôi. Giờ cậu đã biết mình may mắn thế nào chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận