Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 132: Anh Là Ai

Ba người đang tranh luận sôi nổi quay đầu lại nhìn sang, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên mất một lúc, Nha Tử còn ngây thơ hỏi một câu: “A Côn, Trường An không có đắc tội với anh mà nhỉ?”
Cổ bị bóp khiến tôi không nói nên lời, chỉ có thể ra sức lắc đầu cảnh báo mọi người, cố gắng để nói cho họ biết tên này không phải Côn Bố.
May mắn thay, hai người còn lại không ngốc nghếch giống như Nha Tử, cô Thu lập tức treo bình rượu vào bên eo, rồi lôi từ trong balo ra một cặp phi đao, cô ấy liếc nhìn về phía tôi, như thể đang suy nghĩ góc độ của phi đao, dọa tôi không dám có bất cứ một cử động nhỏ nào.
Lão Yên chỉ lạnh lùng dò hỏi một câu: “Cậu là ai? Côn Bố đâu?”
“Anh ta không phải Côn Bố sao?” Nha Tử mãi mới phản ứng lại, sau đó lập tức tỏ ra lo lắng, vừa định lấy súng từ trong túi ra thì đã bị Côn Bố giả ngăn lại.
Lão Yên liên tục cười lạnh, nói rằng còn biết sợ súng thì chứng tỏ là người sống.
Tôi cũng thở ra một hơi, từ lúc bị khống chế đến bây giờ, tôi còn tưởng rằng thứ đằng sau mình là một cái bánh chưng lớn, dù sao đây cũng chính là một ngôi mộ. Nhưng giờ nghe được câu nói này của lão Yên tôi cũng yên lòng rồi, thế là tôi không còn lo lắng gì nữa mà nhìn lão Yên giao dịch cùng tên kia!
- Giải thích từ Bánh chưng ở đây là một từ lóng xuất hiện bắt đầu từ “Đạo mộ bút ký” của Nam Phái Tam Thúc, ý chỉ cương thi. Do người ta không dám gọi thẳng mà phải gọi bánh chưng là vì kiêng kỵ, tránh gặp xui xẻo. Hết giải thích.
Tên này cũng không phải đèn cạn dầu, cho dù lão Yên có nói thế nào gã cũng không chịu thả tôi ra trước, cũng không nói mình đã bắt Côn Bố thật tới nơi nào, thậm chí đến cả mục đích của bản thân cũng không nói ra, khiến cho chúng tôi hoàn toàn bối rối.
“Trộm mộ à?” Lão Yên đột nhiên thốt ra một câu, người phía sau tôi run lên, có vẻ là bị nói trúng tim đen rồi.
Lão Yên mỉm cười như một vị trưởng bối hiền tử, như thể mâu thuẫn vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện: “Lần này chúng tôi tới là vì việc quan trọng, sẽ không gây ra rắc rối gì đâu, đương nhiên, cậu cũng không thể mang được bất cứ thứ gì ra khỏi nơi này, cậu mau thả Trường An ra, chúng tôi cũng thả cậu đi. Nếu cậu dám làm cậu ấy bị thương, chỉ e là hôm nay cậu không còn lành lặn mà xuống núi được đâu.”
Mặc dù khi nói ra những lời này, lão Yên vẫn mỉm cười rất hiền từ, nhưng tôi lại cảm thấy trong đó ẩn chứa sự uy hiếp rất rõ ràng.
“Tôi không tin các người, các người là thành viên của đội khảo cổ quốc gia. Người đứng phía sau tôi đáp lại, lúc này giọng của gã đã không phải giọng của Côn Bố nữa, mà là một giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Lão Yên nói: “Cậu không tin cũng vô ích. Nếu chúng tôi đã dám vào đây, cũng không sợ phải hy sinh ai cả, cho nên cậu không uy hiếp được tôi đâu.”
Người phía sau còn định nói gì đó, lão Yên lại mở miệng: “Chắc cậu tới từ mấy ngày trước hả? Tôi đoán lúc cậu muốn ra ngoài thì phát hiện ra có đội khảo cổ, vì vậy cậu đã bị nhốt trong lăng mộ này.”
Tên kia vẫn không đáp lại, nhưng chắc là lão Yên đã nói đúng rồi, bởi vì tôi cảm nhận được cánh tay đang bóp chặt cổ tôi hơi lỏng ra.
“Cậu thả cậu ta ra, chúng tôi dẫm cậu ra ngoài, nếu đi theo chúng tôi sẽ không ai tra hỏi cậu. Chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết, bạn của chúng tôi đang ở đâu.” Lão Yên cũng không dám cứng rắn quá, tuy rằng giọng điệu của ông ấy rất nghiêm túc, nhưng lão Yên vẫn luôn ngăn không cho cô Thu và Nha Tử có động tác gì.
Tôi có thể hiểu ý của ông ấy, dù sao người đàn ông nọ đã có thể đóng giả thành dáng vẻ của Côn Bố và lừa gạt chúng tôi, chứng tỏ Côn Bố đã xảy ra chuyện, nếu tên kia xảy ra chuyện thì sợ rằng Côn Bố cũng chẳng được yên.
Người này do dự, tay siết cổ tôi lại lỏng thêm một chút, lão Yên dùng mắt ra hiệu cho tôi, tôi im lặng gật đầu. Sau đó lão Yên tiếng về phía trước hai nước, tên kia căng thẳng muốn khóa chặt cổ tôi thêm một lần nữa, nhưng tôi lại dùng vai hất tay gã, đồng thời quật ngã gã xuống đất.
Ngay từ đầu tôi không dám động là vì sợ gã là bánh chưng, sau này lão Yên liên tục bàn bạc với gã, hiện giờ thấy gã đã thả lỏng một chút, đương nhiên tôi mới dám ra tay đánh trả.
“Khụ khụ!” Tên này bị quăng ngã thì ho khan vài tiếng, vừa muốn bò dậy đã bị cô Thu dùng một chân dẫm lên ngực.
Cô Thu cúi người xuống, trong tay cầm một chiếc phi đao mà múa trước mặt gã một vòng: “Thành thành thật thật nói ra Côn Bố đang ở đâu, nếu không tôi cũng không ngại khiến cho anh chảy chút máu đâu.”
Người này tựa hồ biết không đối phó được chúng tôi, liền cất chất giọng khàn khàn hỏi: “Tôi hỏi các người, các người thực sự có thể đưa tôi ra ngoài sao?”
“Chỉ cần cậu không mang theo bất cứ thứ gì từ trong lăng mộ này, chúng tôi có thể đảm bảo đưa cậu an toàn trở về nhà.” Lão Yên thờ ơ gật đầu, vốn dĩ ông ấy cũng từng là một người trộm mộ, nên không cần thiết phải đẩy đồng nghiệp cũ vào chỗ chết.
Tên kia bất đắc dĩ nói: “Ở đây chẳng có gì ngoài những bức tượng đồng nặng nề đó cả.”
Lão Yên gật đầu xem như tán thành với lời của gã, tên này cũng không hề giãy giụa, chỉ vào một pho tượng đồng nói: “Bên trong trống rỗng, nên tôi đã nhét anh ta vào đó.”
Chúng tôi sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, may mà tên này còn bằng lòng nói ra, nếu không chúng tôi có nghĩ đến nát óc cũng không tài nào tưởng tượng nổi Côn Bố bị giấu ở một nơi như thế.
Sau khi nói xong, tên kia xác nhận lại với chúng tôi, chắc chắn chúng tôi phải đưa gã ra ngoài. Cô Thu không thèm quan tâm tới tên ấy, trực tiếp đá một cái khiến tên kia lăn ra bất tỉnh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận