Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 538

Nha Tử cười một tiếng, nói người như cậu mà cũng gặp phải ác mộng sao.
Nghe vậy, tôi lập tức dừng động tác lau mặt lại: “Tại sao tôi lại không thể gặp ác mộng?”
“Không phải tôi nói cậu, mà là người như chúng ta không thể nào gặp được ác mộng đâu, nếu là người hay gặp ác mộng, chẳng phải là mỗi ngày đều gặp ác mộng hay sao?” Nha Tử nhún vai.
Tôi buồn cười lắc đầu, nằm mơ là nằm mơ, chẳng lẽ người làm cái nghề này như chúng tôi đến cả quyền tự do nằm mơ cũng không có sao?
Nha Tử cũng chỉ nói đùa thôi, hai chúng tôi cũng không để ý tới chuyện đó, ăn xong chút lương khô, chúng tôi lại chuẩn bị xuất phát, ngay lúc ấy, bên phía 303 đã có người xảy ra chuyện.
Dạ Tinh sốt rồi…
Khuôn mặt của anh ta vẫn luôn được bọc trong áo khoác đến nỗi không ai nhìn rõ được lúc này đã đỏ bừng, khi Lưu Hàn Thu vén tóc người nọ lên để kiểm tra nhiệt độ trên trán, toàn bộ khuôn mặt của anh ta cuối cùng cũng lộ ra ngoài.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng người này cũng chẳng lớn hơn tôi mấy tuổi, thậm chí khi vừa nhìn thấy mặt người này, tôi còn hoài nghi rằng Dạ Tinh còn chưa trưởng thành.
Tuy rằng người này rất gầy, nhưng trên mặt vẫn còn những nét phúng phính của trẻ con, sau khi đôi mắt lạnh lùng kỳ lạ đó nhắm lại, cả người anh ta trông chẳng khác nào đứa trẻ của nhà ai đi lạc.
Tất cả chúng tôi đều choáng váng, rốt cuộc thì cái người cầm bộ xương khô vuốt ve còn luôn lầu bầu kia khác hoàn toàn với anh chàng như em trai nhà bên lúc này đang nằm trên mặt đất!
Lão Yên nói thằng một câu: “Mẹ khiếp, Lưu đầu hói, ông đang lừa gạt bóc lột trẻ em đấy à, có phải đứa nhóc này là cháu ông không?”
“Lão Yên, ông còn muốn giữ lại cái mặt già kia nữa không?” Lưu Hàn Thu hận tới ngứa răng ngứa lợi, lão Yên lại nhún vai, nói không thể trách ông ấy được, bởi vì trông Dạ Tinh quá giống trẻ con.
Lưu Hàn Thu trực tiếp lia ánh mắt về phía tôi, ông ta nói đã từng điều tra, khi lão Yên đưa tôi về 701, tôi cũng chỉ mới 17 tuổi, hiện giờ cùng lắm tôi cũng chỉ vừa mới thành niên mà thôi.
Lão Yên càng không biết xấu hổ nói: “Lúc ấy Trường An trông cao to vạm vỡ, đâu giống như người của ông, thoạt nhìn giống như vừa mới cai sữa?”
“Hai người các ông bớt lời đi, còn không nghĩ ra cách, đứa nhỏ này sẽ bị sốt tới hỏng đầu óc đấy.” Cô Thu kêu lên.
Nha Tử bĩu môi lẩm bẩm: “Chị Thu, sao chị cứ thấy ai là yêu người đó thế, thấy tên kia còn nhỏ nên chị thương tiếc đấy à?”
Lời nói của Nha Tử đổi lấy một cái gõ mạnh lên trán từ cô Thu: “Cậu nghĩ vớ va vớ vẩn gì thế, lúc này mà phát sốt thì không phải chuyện đùa đâu.”
Tuy nhiên lời này của cô Thu chẳng có chút sức thuyết phục nào cả, chúng tôi đều buồn cười mà nhìn cô ấy, bởi vì ai cũng hiểu rõ, cô ấy không hề có sức chống cự với những cậu bé có vẻ ngoài đáng yêu.
Giống như lần đầu tiên hai chúng tôi gặp mặt, cô ấy đã đùa giỡn tôi một phen, lúc ấy suýt chút nữa tôi đã không chống cự được.
Cô Thu thấy mình giấu đầu lòi đuôi, bèn ho khan hai tiếng, sau đó cười mấy tiếng: “Thói quen, thói quen thôi, được rồi, mau kiểm tra cho cậu ta đi, đừng để cậu ta thực sự biến thành tên ngốc, nếu không chúng ta còn phải cõng cậu ta xuống núi đấy.”
Lời cô ấy vừa nói đều là sự thật, nếu Dạ Tinh không ổn, người của 303 chắc chắn không thể cõng cậu ta xuống dưới được, bọn họ có thể tự lo cho bản thân của mình đã là tốt lắm rồi, nếu gánh thêm một người nữa chắc chắn là điều không thể.
“Sao tự dưng lại phát sốt chứ, không phải đêm qua vẫn còn rất khỏe mạnh sao?” Lão Yên cau mày nói.
Sắc mặt của Lưu Hàn Thu chẳng thể tốt nổi, ông ta nói có thể Dạ Tinh đã bị dọa sợ.
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Ông nói đùa đấy à, thứ gì có thể khiến đứa nhỏ này sợ hãi được chứ?”
Quả thật, chúng tôi cũng nghĩ điều này thật vớ vẩn, một người có thể vuốt ve xương khô như tình nhân, sao có thể bị dọa sợ tới nỗi phát sốt được chứ?
Mặt Lưu Hàn Thu càng tối sầm lại, những ông ta vẫn cố giải thích một câu: “Tuy rằng đứa nhỏ này có sở trường đặc biệt, nhưng lại rất nhát gan, cho nên chúng tôi rất ít khi dắt cậu ta ra ngoài, suốt chặng hành trình này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa cái chết của Khoái Đao hôm qua phỏng chừng đã kích thích đến cậu ta…”
Tôi trầm mặc, nếu nói sợ hãi trước cái chết của đồng đội thì vẫn có thể hiểu được, dù sao cho tới bây giờ, mỗi khi nhớ tới ánh mắt cầu cứu của Khoái Đao trước khi chết, trong lòng tôi vẫn run sợ.
Nếu không phải trong lời nói của lão Yên còn ẩn chứa một tia hy vọng, có thể tôi cũng chẳng khá hơn Dạ Tinh là bao.
Lão Yên thở dài: “Thôi, không cãi nhau nữa, tìm cách hạ sốt cho cậu ta trước đi!”
Chúng tôi mang theo đầy đủ các loại thuốc men vì dù sao cũng phải tiến vào trong núi, thế nhưng Dạ Tinh lại không thể uống thuốc hạ sốt được. Bất kể cùng cách gì, miệng của cậu ta cẫn mím chặt, đừng nói là thuốc ở thể rắn, ngay cả một giọt chất lỏng cũng không lọt vào được, điều này khiến lão Yên đang đút thuốc cho cậu ta phải nổi giận, liên tục phàn nàn đứa nhỏ này có tật xấu.
“Lưu đầu hói, đây chính là người của ông, ông nói đi, phải làm sao đây?” Lão Yên nhụt chí ngồi ở một bên, nói nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, hôm nay mọi người đừng hòng xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận