Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 688

Tên kia móc cổ họng nôn mửa một hồi, mặt đã tím tại nhưng chẳng nôn ra được thứ gì.
Khoé miệng tôi giật giật... Đây đâu phải là thuốc độc gì, rõ ràng là thuốc giải của tôi, bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp nên tôi chỉ còn thừa lại có nửa bình, đều là một đêm ăn một đêm không ăn, chỉ sợ thuốc giải không đủ, bây giờ thì hay rồi, lại thiếu mất một viên.
Lúc này đội tang lễ lại phái tới hai người, nghi ngờ nhìn chằm chằm chúng tôi và nói: “Các người làm cái gì vậy?”
“À, chúng tôi chỉ nói chuyện về hoàn cảnh đặc biệt của chỗ này thôi, cậu ấy nghe thì thấy ghê tởm, chỉ vậy thôi.” Lão Yên mặt không đổi sắc đáp.
Một tên đàn ông cao lớn trong số đó nghi ngờ nhìn chúng tôi, sau đó xách tên kia lên: "Lão Ngũ, vấn đề gì mà doạ cậu sợ đến mức mềm nhũn như chân tôm thế này hả?”
"Bọn họ, bọn họ..." Tên kia mặt trắng bệch, lau miệng: “Bọn họ hỏi tôi nếu có một đống cá chết mắc cạn ở bờ biển thì sẽ có mùi hôi thối như thế nào.”
“Chỉ vậy thôi?” Không chỉ có người đàn ông cao lớn kia mà ngay cả người đàn ông lùn bên cạnh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tên kia vẻ mặt đau khổ nói: “Ai bảo bọn họ miêu tả kĩ quá như vậy? Tôi vừa nghe vừa liên tưởng, không cẩn thận liền...”
Nói xong gã còn hơi ngượng ngùng cười với hai đồng bọn của mình.
Hai người kia cũng không biết có tin hay không, dặn dò chúng tôi một lần nữa, đại khái ý tứ chính là bảo chúng tôi nhanh chóng trở về phòng, trong ngày hôm nay không được ra khỏi cửa, chờ qua hôm nay bọn họ sẽ dẫn đường cho chúng tôi, cam đoan không làm lỡ công việc của chúng tôi.
Tên mập mạp kia rõ ràngq rất mưu mô xảo quyệt, chỉ cần chúng tôi hỏi nhiều một câu thì gã liền làm ra vẻ khóc lóc rất thảm thiết: “Đứa cháu nhỏ của tôi chết rất thảm!”
“Trong thôn suốt mấy chục thậm chí là mấy trăm năm nay đều rất tốt, sao có thể có trộm vào giết người chứ, trộm chút đồ thì thôi đi, ngoài chút hải sản ra bọn tôi cũng không có thứ gì đáng giá, nhưng sao đối phương có thể giết người chứ?
Hu hu đứa cháu số khổ của tôi, bây giờ những kẻ ác tâm này còn muốn quấy rối đội ngũ đưa tang nữa, thật sự là không sợ thiên lôi đánh mà.”
Tôi nghe thấy gã có ý cố đổ lỗi cái chết của đứa bé kia lên đầu chúng tôi liền cảm thấy không vui.
Nhưng gã hát tuồng rất hay, một mặt nước mắt nước mũi tùm lum phàn nàn rằng chúng tôi đã khiến đứa trẻ này chết rồi cũng không yên, khiến cho tất cả chúng tôi đều cảm thấy xấu hổ không tiện tiếp tục dây dưa nữa.
“Lão Yên, chúng ta?” Lão Hạ xấu hổ nhìn sang.
Đôi mắt đỏ hoe của giáo sư Hứa cũng nhạt đi một chút, ông ấy nhìn thoáng qua bờ biển, đột nhiên nói: “Chúng ta trở về đi, quấy rầy tang lễ quả thật không lễ phép lắm.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía ông ấy, nhưng không nói thêm gì.
Thấy đã khuyên được chúng tôi, ba người đàn ông kia cũng không có vẻ vui mừng cho lắm, ánh mắt nhìn về phía chúng tôi vẫn tràn đầy vẻ nghi ngờ sâu sắc.
Lão Yên không còn quan tâm chuyện này nữa mà dẫn chúng tôi trở về!
Chúng tôi vừa quay người lại, tiếng trống rền trời liền vang lên khiến tôi vốn đang muốn quay đầu lại thì đã bị lão Yên kéo về.
Ông ấy không nói gì nhưng cũng giống như gì cũng nói.
Tôi cúi đầu, yên lặng nhìn bùn dưới chân, bởi vì trời đổ mưa lại còn bị đội đưa tang giẫm lên nên lầy lội không chịu nổi.
“Lão Yên, rốt cuộc chúng ta tới nơi này là vì cái gì” Tôi ủ rũ nói.
Bởi vì một truyền thuyết chín rồng nâng quan tài không biết thật giả mà phải ngàn dặm xa xôi lặn lội tới làng chài Bắc Hải, nhưng vẫn bị ngư dân địa phương giám sát như phòng trộm, làm chuyện gì cũng không thoải mái.
Thậm chí hiện tại còn nghi ngờ Nha Tử đã bị bọn họ bắt vào trong quan tài, cũng không thể mở ra xem được.
Lão Yên cười khổ lắc đầu: “Đây là trách nhiệm của 701.”
Nội tâm tôi cuộn trào phải mất một lúc lâu mới đè xuống được, theo đám người Lão Yên chậm rãi về tới phòng.
Tôi ở trong nhà chính đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng sẽ liếc ra bên ngoài, cho dù cách xa như vậy tiếng trống cũng rơi vào lỗ tai không sót một nhịp nào.
Mặt trời lên cao nhất, lại xuống tới mực nước biển, Nha Tử vẫn không trở về, nhưng tiếng trống đã từ từ ngừng lại.
"Không được, tôi nhất định phải đi vạch trần bộ mặt của thôn làng này!" Tôi từ trên ghế đứng lên, muốn chạy ra ngoài.
“Trở về!” Một âm thanh suy yếu quát to truyền đến, tôi quay đầu liền thấy đội trưởng Bạch đứng ở cửa phòng của bà ấy, một đôi mắt tản ra ý lạnh.
“Thầy Bạch, ngài?” Tôi không rõ nguyên do hỏi.
Đội trưởng Bạch hừ lạnh một tiếng: “Lời tôi nói vào buổi sáng các cậu đều coi như gió thoảng bên tai?”
Bà ấy từ chối lão Yên dìu, chậm rãi dời đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, tầm mắt đảo qua trên mặt tất cả chúng tôi: “Cũng đúng thôi, các cậu đều là người có bản lĩnh lớn, còn tôi là người sắp chết, đương nhiên sẽ không coi ra gì.”
“Thầy, ngài đây là...”
“Câm miệng!”
Đội trưởng Bạch quát to một tiếng, vừa thấy lão Yên nghẹn lại thì chúng tôi bèn im lặng không dám hó hé lời nào.
Bà ấy tức giận ngực phập phồng, một lúc lâu sau mới khôi phục lại và nói: “Thôn Phong Thu nằm ở một nơi hẻo lánh, ẩn sâu bên bờ Bắc Hải, đời này sang đời khác đã hàng ngàn năm, thỉnh thoảng họ đi ra ngoài dùng hải sản đổi lấy chút đồ dùng hàng ngày cũng không để lộ danh tính của thôn, các cậu lại xem thường, vừa vào liền dám cả đêm gây rắc rối cho người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận