Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 247: Tàm Tùng Vẫn Còn Sống

Trải qua biết bao nỗ lực của những người ấy mới có được lăng mộ mà chúng tôi nhìn thấy ngày hôm nay!
Khi lăng mộ sắp hoàn thành, tin tức Tàm Tùng trở về truyền tới, những người này vui mừng tới bật khóc, nhưng tuyệt nhiên không có ai oán giận vì sự trở về muộn màng của Tàm Tùng.
Họ vẫn xây dựng lăng mộ, xây xong họ đã trở về nước Thục với cơ thể kiệt quệ vì làm việc quá sức, lúc đó họ mới nhận ra rằng nước Thục đã bị tấn công, nhưng những người này không hề biết mình sẽ gặp tai bay vạ gió.
Mà sự trở lại của Tàm Tùng đã khiến trận chiến càng trở nên gay gắt hơn, cũng may, thân là chủ của một nước, ông ta vẫn chưa quên thần dân của mình, sau khi rút lui và chọn ra một vị thủ lĩnh, ông ta mới tiếp tục quay về nghiên cứu cách trường sinh bất lão.
Sau khi Tàm Tùng trở về, các thế lực thù địch không còn dám tuỳ tiện áp bách người dân nước Thục cổ nữa, nhờ đó mà nhân dân nước này cũng có cơ hội lấy lại sức.
Vị thủ lĩnh được Tàm Tùng lựa chọn cũng là người có bản lĩnh, người này dần dần ổn định địa vị của nước Thục cổ, đồng thời dẫn dắt toàn bộ thần dân chờ đợi Tàm Tùng nghiên cứu thành công.
“Biến cố lớn nhất chính là cái chết của những vị tráng sĩ kia, có thể nói sau đó chẳng khác nào là sự sụp đổ theo dây chuyền cả!” Tôi không khỏi cảm khái, bởi vì những người kia quá sùng bái Tàm Tùng, có thể nói là tới mức cuồng tín rồi.
Tàm Tùng rất ít khi ra khỏi tẩm cung, thỉnh thoảng mới ra ngoài nhưng cũng để yêu cầu một ít dụng cụ mà thôi.
Sự điên rồ của người này chúng tôi quả thực không thể nào hiểu nổi, nhưng trong mắt những người dân nước Thục cổ, Tàm Tùng làm gì cũng đúng, thậm chí họ còn làm bất cứ giá nào để tìm ra món đồ Tàm Tùng yêu câu.
Mỗi khi có tin tức về trường sinh bất lão, họ sẽ đi tìm theo tin tức ấy và mang về một số thứ liên quan đến trường sinh bất lão, đưa lên cho Tàm Tùng sử dụng.
“Trường An, cậu lại nhìn bức hình này đi, đây hẳn là đám tang phải không?” Trong lúc tôi vẫn còn đang xúc động, Nha Tử đã bỏ qua một số hình ảnh mô tả sự chờ đợi của thần dân, chỉ vào hình ảnh thứ ba đếm ngược từ cuối lên.
Tôi nhìn sang, hình ảnh đó dường như là đang miêu tả một loại nghi thức cổ xưa, nhưng từ chiếc quan tài ở giữa đám đông, tôi có thể biết được đó quả thực là một đám tang.
Sau tang lễ, những người này bắt đầu bày ra nhiều cái bẫy nguy hiểm để đảm bảo sự an toàn cho lăng mộ của Tàm Tùng, họ vẫn tin rằng vị thần của họ sẽ được hồi sinh trong lăng mộ và còn sống mãi đến sau này.
Hình ảnh trong bức bích họa trước đó là cảnh Tàm Tùng ra khỏi tẩm cung, không biết ông ta đã nói gì với người thủ lĩnh, sau đó nằm vào trong quan tài.
“Đây là sự qua đời của Tàm Tùng à?” Tôi đưa tay chạm vào hình ảnh chiếc quan tài trong bích họa, trên đó còn khắc một vật tổ của người Thục cổ, đó là Thái Dương Thần Điểu, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ Tàm Tùng mới có thể sử dụng chiếc quan tài ấy.
“Nói như vậy nghiên cứu của ông ta đã thất bại rồi sao? Cũng không đúng, khi ông ta nằm vào quan tài hình như vẫn chưa chết thì phải?” Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ.
Nha Tử lắc đầu, anh ta cũng cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ ông ta thật sự là thần, có thể đoán trước được cái chết của mình, cho nên mới làm như vậy?”
“Thần cũng sẽ chết hay sao?” Tôi vừa nói vừa nhìn vào hai hình ảnh cuối cùng, khi nhìn rõ mấy nội dung trên ấy, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh đi, Nha Tử ở bên cạnh tôi kêu vài tiếng nhưng tôi chỉ nghe thấy thấp thoáng như tiếng vọng lại từ phía xa, căn bản không kịp phản ứng lại.
Nha Tử có thể không hiểu được hai hình ảnh cuối cùng, nhưng tôi đã nhìn thấy chúng trong Tinh Quan Yếu Quyết , cuốn Thất Sát.
Hai bức bích họa kia thoạt trông không có gì đặc biệt, chỉ là hình ảnh Tàm Tùng đang nửa ngồi trong quan tài, trên mặt đeo mặt nạ, còn lại ông ta không có bất cứ biểu cảm gì.
Điều khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng chính là chiếc mặt nạ trên mặt Tàm Tùng, tuy rằng ông ta vẫn luôn đeo mặt nạ, nhưng mặt nạ ông ta đang đeo lúc này hoàn toàn khác với những cái trước đó, bên phải mặt nạ có một cái móc nhỏ, giống như một vật tổ đơn giản.
Vật tổ này làm cho chiếc mặt nạ trông càng tinh xảo hơn, nhưng từ ghi chép trong cuốn Thất Sát mà tôi cũng biết được hành động thêm vật tổ vào mặt nạ này là điều mà người trong nhiều bộ lạc và quốc gia cổ đại chỉ làm sau khi có người khuất, nói cách khác, trong hai bức bích họa sau, Tàm Tùng đã chết rồi!
“Trường An, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?” Nha Tử đột nhiên vỗ vào vai tôi, tôi run lên vì sợ hãi, sau đó mới tỉnh táo lại một chút.
Tôi nhìn về phía Nha Tử, nhưng ánh mắt lại không tập trung, nhất thời tôi không biết nên nói gì mới phải.
Nha Tử vươn tay ra, quơ quơ trước mặt tôi: “Cậu làm sao thế, sao lại ngẩn người ra như vậy?”
“Nha Tử, có khả năng chúng ta đã gặp phải rắc rối lớn rồi.” Tôi nói gằn từng chữ, căn bản không thể khống chế được giọng điệu run rẩy của mình.
Nha Tử đặt tay lên vai tôi, hơi đè xuống, nhẹ nhàng bảo tôi không cần lo lắng, trước khi tiến vào trong lăng mộ Tàm Tùng tất cả mọi người đã lường đến kết quả tồi tệ nhất, phải nói rằng mọi người đã chuẩn bị xong tất cả mọi việc trước khi bước vào 701 rồi.
Tôi hít mấy hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó chỉ vào bức bích họa, chậm rãi giải thích cho Nha Tử, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không kiềm chế được sự hoảng sợ: “Có lẽ ông ta còn sống, mấy ngàn năm nay, ông ta vẫn còn sống.”
“Trường An, cậu… cậu nói thật đấy à?” Nha Tử cũng có chút hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận