Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 535

Nhưng không biết vì sao, khi biết lão Yên và cô Tứ có liên hệ với nhau, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy rất yên tâm!
Dường như sự liên hệ giữa cô Tứ và lão Yên có thể chứng minh được ông ấy hoàn toàn không phản bội chúng tôi, hết thảy những gì ông ấy làm đều là vì có lý do riêng, cho dù có một số việc sẽ khiến chúng tôi bị thương.
Trước đây, tất cả mọi nghi ngờ, tôi đều cố gắng tìm ra lý do, ví dụ như ông ấy sắp xếp cho tôi canh gác lúc nửa đêm, có thể là vì tôi trẻ tuổi và khỏe mạnh, trong đám người chúng tôi, tôi là người thích hợp để gác đêm nhất.
Nghĩ đến việc lão Yên kỳ thật không hề phản bội chúng tôi, tôi liền cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, dường như bản thân mình có sức mạnh vô song, rồi nhanh chóng đuổi kịp lão Yên đang trèo phía trước.
“Cậu làm cái gì thế, trèo nhanh như vậy, là chê mình sống lâu quá sao?” Phỏng chừng lão Yên cũng bị hành động của tôi dọa sợ, quay lại nhìn thấy tôi liền mắng không ngừng.
Tôi cười hì hì nói: “Thế này có là gì, khi còn ở trong quân đội, ba năm liền tôi chính là quán quân leo núi đấy.”
Nói là leo trèo, thực chất chỉ là một nhóm lính chúng tôi tụ tập lại, leo quanh bức tường cao của quân doanh, khu vực quanh Ba Âm Quách Lăng bằng phẳng chẳng khác nào sân bay, căn bản chẳng có ngọn núi nào để chúng tôi leo trèo cả.
Nhìn thấy thái độ của tôi đột nhiên thay đổi, lão Yên nghi ngờ nhìn tôi không chớp mắt, rồi lặng lẽ thốt ra một câu: “Có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”
Mặt tôi lập tức tối sầm lại, vốn dĩ tôi muốn nhân bầu không khí này mà xin lỗi lão Yên, nào ngờ lại phản tác dụng, được rồi, là tôi lắm lời.
Nghĩ như thế, tôi cũng không nói gì thêm, vác một bụng tức giận mà leo lên trên, lão Yên vẫn nghi ngờ có phải tôi đã uống nhầm thuốc hay mà mà hỏi lại lần nữa, quả thực khiến tôi rất buồn bực.
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nếu không, trong hoàn cảnh như vậy, tôi sẽ phải chiến đấu một mình, điều đó còn tệ hơn cả cái chết.
Sau khi Khoái Đao gặp nạn, hành trình của chúng tôi càng trở nên nặng nề, tất cả mọi người dường như đều nín thở, qua hồi lâu, mãi cho tới khi nhìn thấy được đỉnh núi, vẫn không một ai lên tiếng.
“Cố gắng lên, chúng ta sắp tới nơi rồi!” Sắc mặt lão Yên đã tái nhợt, nhưng ông ấy vẫn không quên hét lên một câu.
Có lẽ bởi vì hy vọng đang ở ngay trước mắt nên cả đám người vừa rồi còn di chuyển chậm giống như người sắp chết đều cảm thấy như có một luồng sức mạnh dâng trào, đoạn đường cuối cùng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Chẳng mấy chốc Côn Bố đã leo lên đến đỉnh núi, mọi người càng giống như được tiêm thêm máu gà, ai nấy cũng nhanh chóng di chuyển về phía trước.
“Con mẹ nó, rốt cuộc cũng tới nơi rồi!” Lão Yên trực tiếp ngã xuống trên một mặt phẳng, toàn thân ông ấy giống hệt như một vũng bùn.
Những người khác cũng chẳng khá khẩm hơn lão Yên là bao, có một hai người đã ngã xuống, chẳng bao giờ đứng dậy được nữa.
Cô Thu vẫn còn một chút ý tứ, dựa cả người vào một tảng đá, bởi vì phải leo núi nên cô ấy đã cởi áo khoác quân đội ra, thay bằng một chiếc áo khoác màu đỏ rực, thoạt trông cô ấy giống hệt một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng không thể để cô ấy mở miệng, một khi cô ấy mở miệng ra là phong cảnh sẽ bị phá hủy! Bởi vì cô ấy vừa mở miệng đã mắng chửi, còn phun nước miếng rất thô lỗ, như sợ người khác không biết mình không hề ưu nhã như vẻ bề ngoài của mình vậy.
Lão Yên quả nhiên không thể nhịn được nữa, chỉ thẳng vào cô ấy: “Tôi nói này Tiểu Thu, cô cũng là đóa hoa của 701 chúng ta, sao cô lại có động tác thô lỗ như vậy chứ?”
Cô Thu phì một tiếng: “Lão Yên, tự ông không biết xấu hổ còn muốn tôi phải nể mặt sao, tôi chính là cô gái duy nhất trong đơn vị của chúng ta đấy.”
“Bây giờ trong đơn vị của chúng ra không hề có nữ.” Lão Yên dang tay nói đùa.
Cô Thu cũng không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của ông ấy, chỉ cười bảo cái nghề như chúng tôi vốn không cần phụ nữ.
Nhưng khi nhìn cô ấy, tôi lại thấy cô ấy có chút kỳ lạ, bởi vì trước đây cô ấy không hề như vậy, ít nhất là trong ấn tượng của tôi, cô Thu luôn rất quyến rũ, tuy rằng không phải dạng phụ nữ hiền lành duyên dáng, nhưng khí chất trên người cô ấy lại khiến rất nhiều người phụ nữ khác không thể so sánh được, vậy mà sao bây giờ cô ấy lại hành động thô lỗ như vậy?
Tôi muốn hỏi nhưng không thể, tôi luôn cảm thấy từ khi cô ấy kéo tôi đi ngắm gió biển, cả người cô ấy đã thay đổi. Cô Thu không còn chú ý nhiều đến cách ăn mặc của mình nữa, nhớ tới trước đây mỗi khi có con muỗi đậu trên balo hay trên người, cô ấy đều muốn cho nổ tung cả một cánh rừng.
“Lão Yên, không phải ông đang chơi chúng tôi đấy chứ?” Ngay vào lúc chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ, âm thanh lạnh lùng của Lưu Hàn Thu bỗng xen vào, đột nhiên tôi nảy sinh ra một cảm giác rất khó chịu.
Lão Yên hỏi ông ta có ý gì, Lưu Hàn Thu trưng ra vẻ mặt tối sầm, nói: “Có ý gì à? Tự ông nhìn xuống mà xem, chúng tôi vất vả lắm mới trèo lên đến đây, đến lúc leo xuống có phải chúng tôi phải nhảy dù hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận