Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 556

Hoá ra cô Tứ thường xuyên biến mất trong lúc làm nhiệm vụ, tuy rằng anh ấy bảo chúng tôi chứ ở yên đây chờ mình, nhưng nếu mọi thứ thay đổi, anh ấy chưa chắc đã quay lại để báo với chúng tôi, cho nên mọi thứ còn phụ thuộc vào kế hoạch của chúng tôi.
Tôi cau mày suy nghĩ: “Chúng ta cứ chờ xem đã, ngày mai, cùng lắm là giữa trưa ngày mai, nếu ngài ấy không quay lại thì chúng ta cứ tiến về phía trước.”
“Cậu dựa vào đâu mà nói vậy?” Lão Yên hỏi.
Tôi vỗ đầu: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Lưu Hàn Thu và đồng bọn của ông ta đã tiến về phía trước, mặc dù không biết họ có xảy ra chuyện không, nhưng nhất định ông ta vẫn chưa chết.
Lão Yên, ông phải thừa nhận điểm này, bằng không suốt chặng đường đi chúng ta đã không thể không phát hiện ra một thi thể nào, cho nên, dù phía trước có nguy hiểm thì cũng không phải là đường cùng, cứ ngồi chờ mãi ở chỗ này cũng không phải cách.”
Nhưng cuộc thảo luận của chúng tôi lại chẳng có chỗ để dùng tới, bởi vì không lâu sau cô Tứ đã quay trở lại.
Chiếc áo khoác trắng của anh ấy càng trở nên rách nát hơn, như thể bị ai đó xé rách vậy, cô Tứ nhìn thấy chúng tôi, cũng không truy cứu vì sao chỉ còn lại bốn người, chỉ phất phất tay nói: “Mọi người đi theo tôi!”
Chúng tôi lập tức thu dọn hành lý rồi đi theo anh ấy, không ai mở miệng hỏi dù chỉ một câu, bởi vì gương mặt kia của cô Tứ đã nói cho chúng tôi biết, đừng ai nhiều lời.
“Đi từ nơi này.” Cô Tứ chỉ vào một con đường không rõ ràng.
Lão Yên kinh ngạc nói: “Chỗ này vậy mà có một con đường?”
Tuy rằng chỉ là một con đường rất hẹp, cũng bị cây cối bụi cỏ che khuất, nhưng quả thực nó là một con đường, hiển nhiên là có người thường xuyên đi qua nơi này, vì thế mới giúp con đường này không biến mất hoàn toàn.
Cô Tứ “ừ” một tiếng, cũng không giải thích thêm, chỉ thúc giục chúng tôi nhanh lên.
Trông dáng vẻ của anh ấy rất sốt ruột, tuy thái độ vẫn lạnh lùng không thể nhìn ra điều gì, nhưng từ ngữ khí tới hành động của anh ấy lại biểu hiện rất rõ ràng.
Lão Yên cũng biết chuyện gì quan trọng, lập tức không hỏi nhiều, chỉ ra lệnh cho chúng tôi bước lên con đường nhỏ này, cô Tứ sẽ đi ở phía sau để phòng thủ.
Con đường này càng đi về phía trước, bụi cây hai bên đã cao hơn người, chúng tôi cẩn thận đi vào bên trong, nếu không nhìn kỹ, người ở bên ngoài sẽ không biết ở đây có người đang ẩn náu.
Khi đi đến bụi cây sâu nhất, cô Tứ nhẹ nhàng hô một tiếng: “Dừng lại ở đây.”
Giọng nói của anh ấy rất nhẹ, nhưng kỳ lạ là nó lại chui vào tai của mỗi người chúng tôi, cả bốn người chúng tôi đều dừng lại, không hiểu mô tê gì ngẩng đầu dò hỏi cô Tứ.
Cô Tứ thật cẩn thận đi tới trước mặt chúng tôi, sau đó vén bụi cây bên trái ra, để lộ ra một khe hở nho nhỏ: “Chờ đã!”
Tôi nhìn ra ngoài theo khe hở nhỏ ấy, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, bên ngoài tối đen như mực, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh nào, không rõ cô Tứ muốn chúng tôi chờ cái gì đây.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay khi ánh sáng đầu tiên lóe lên ở nơi chân trời, bên ngoài truyền đến động tĩnh, từ xa tới gần, dường như là tiếng nói chuyện, nhưng âm thanh này rất xa lạ, nhất định không phải là người chúng tôi quen biết.
Tôi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía bên ngoài, chỉ chốc lát sau đã có một đám người tiến vào tầm nhìn của tôi.
Nhóm này ước chừng có năm người, người cầm đầu quấn một chiếc khăn xếp màu trắng quanh trán, để râu cá trê, thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, nhưng rất có tinh thần, cho nên trong lúc nhất thời không thể xác định được tuổi tác của ông ta, đi theo sau ông ta còn có bốn người có ngoại hình và trang bị khác nhau, trông ai cũng nhanh nhẹn và dũng mãnh.
“Lão Yên, chắc ông nhận ra đám người này nhỉ?” Môi cô Tứ không hề cử động, nhưng âm thanh đã truyền tới, khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Lão Yên gật đầu: “Đúng vậy là lão Hàm.”
Lão Hàm… thủ lĩnh của nhóm trộm mộ ở Thiểm Tây, cuối cùng ông ta cũng chịu lộ mặt!
Lão Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói rằng nếu bọn họ có mặt ở đây chứng tỏ bọn họ còn chưa tìm được phù đồ chín tầng, chúng tôi vẫn còn có cơ hội.
Cô Tứ lại không đồng tình với lời của lão Yên, anh ấy nói tuy rằng đám người lão Hàm còn ở đây, nhưng không nhìn thấy đám người Anh kia đâu.
Bản đồ là do đám người Anh mua, mục đích lão Hàm tới nơi này và việc có phải ông ta được người Anh thuê hay không còn chưa thể xác định, cho nên ông ta là địch hay bạn khó mà nói trước được.
“Ý của ngài là gì?”
Lão Yên cung kính hỏi.
Cô Tứ nhẹ giọng nói:
“Đi theo bọn họ, nếu họ là địch thì nhân lúc này phải tiêu diệt cho sớm, nếu là bạn, chúng ta cũng tiện hợp tác với họ.”
“Hợp tác?”
Lão Yên hít một hơi sâu, tựa như nghe thấy điều gì đó ghê gớm lắm.
Sau này tôi mới biết, cô Tứ am hiểu nhất chính là chiến đấu một mình, dường như rất ít khi hợp tác với người khác, cho nên vừa nghe đến hai chữ “hợp tác”, lão Yên mới có phản ứng lớn tới như vậy.
Cô Tứ đáp lại một tiếng:
“Ông có biết tại sao ngày hôm qua tôi phải giục mọi người nhanh chóng rời đi không?”
Lão Yên lắc đầu, lúc ấy cô Tứ rõ ràng chẳng muốn nói gì cả, chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận