Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 370

Nhưng tôi cũng không phải là người luôn chú ý, một lúc sau tôi cũng thuận theo tự nhiên, cũng không phải mất bò mới lo làm chuồng muốn đi lau tay này kia, chỉ tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi chúng tôi ăn cơm nghỉ ngơi được nửa tiếng, tiếng “tích tích” quen thuộc của bộ đàm truyền đến, giáo sư Hứa nhanh chóng bắt máy, giọng nói của Cố Thuận Chương truyền đến: “Thứ đó là đá thủy tinh.”
“Đá thủy tinh? Nó không phải là đồ vật của nước ta đúng không?” Giáo sư Hứa nghe vậy liền hỏi.
Cố Thuận Chương nói: “Đúng vậy, nó đến từ Ấn Độ, nhưng mà…”
Nói tới đây ông ấy có chút do dự, nhưng lão Yên đã ngắt lời, yêu cầu ông ấy mau nói nhanh không được dong dài, lúc này ông ấy mới nói: “Theo như lời đồn thì thứ này có thể làm rối loạn thần trí con người, đánh sâu vào lòng người. Mọi người phải cẩn thận đấy.”
Nói xong ông ấy còn cố gắng lấp liếm bằng cách nói rằng đây chỉ là tin đồn và không có cơ sở khoa học nên cũng không cần tin hoàn toàn.
Nghe vậy chúng tôi bối rối nhìn nhau, tôi đã được nhìn thấy khả năng mê hoặc thần trí của đá thủy tinh này, cho dù ảo giác mà những người khác gặp phải có khác với tôi thì ở một mức độ nào đó họ cũng biết được công dụng cụ thể, vì vậy sự do dự của Cố Thuận Chương là không cần thiết.
Nhưng không giống như chúng tôi, ông ấy chưa từng nhìn thấy những thứ kỳ lạ này nên chúng tôi cũng không cần phải nói cho ông ấy biết. Vì vậy giáo sư Hứa chỉ trả lời “Tôi hiểu rồi” và kết thúc chủ đề này.
“Đội khảo cổ hiện tại thế nào rồi?” Lão Yên hỏi.
Cố Thuận Chương cười khổ: “Còn có thể thế nào, chỉ có thể lấy lý do đội khảo cổ bị tổn thất nặng nề nên đã mời viện trợ từ bên ngoài tới để lừa gạt bọn họ. Nhưng tôi thấy trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, biết chuyện lần này không hề đơn giản, từng người đều có bộ dạng lừa mình dối người.”
Đây là chuyện bình thường, đừng nói những người khác, ít nhất ông ấy không thể lừa được Ninh Viễn.
“Lão Cố, hãy cố gắng trấn an bọn họ! Cũng đừng gây thêm rắc rối. Ông cũng nên chú ý nhiều hơn đến mấy người được đưa đến bệnh viện tâm thần. Đừng để bọn họ xảy ra chuyện.” Lão Yên dặn dò.
Cố Thuận Chương ừ một tiếng, lão Yên đang muốn tắt bộ đàm thì bên kia lại truyền đến giọng của ông ấy: “Ừm…thầy của ông hình như đã xuất hiện.”
Làm sao ông ấy biết được?
Tôi kinh ngạc nhướng mày, đội trưởng Bạch xuất hiện ở trong mộ, lẽ ra Cố Thuận Chương ở bên ngoài không thể biết được.
Đội trưởng Bạch ở bên cạnh cũng nhướng mày, ý bảo lão Yên hỏi rõ ràng.
“Thầy tôi đang ở đâu thế?” Lão Yên đúng là gừng càng già càng cay, bộ dáng giả vờ ngạc nhiên và vui mừng đó trông vô cùng chân thật.
Cố Thuận Chương thở dài hai tiếng, sau đó nói: “Xuất hiện cũng vô ích thôi, lão Yên, thầy ông mấy năm nay thật sự cầm quốc bảo bỏ trốn. Ông trở về cũng phải cẩn thận, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của ông đấy.”
Lão Yên nghe thấy đội trưởng Bạch bị vu khống thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cất giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói rõ ràng cho tôi biết, thầy tôi không thể nào là người như vậy được.”
“Gần đây có người nhìn thấy thầy ông xuất hiện ở chợ đen, nghe nói bà ấy đã bán một món quốc bảo thời kì Tiên Tần, thậm chí còn làm giao dịch với người nước ngoài, đây được coi là điều cấm kỵ! Lão Yên, nếu ông còn muốn ở lại 701, thì sớm cắt đứt quan hệ với thầy ông đi.”
Giọng nói của Cố Thuận Chương mang theo tiếc hận, sau khi nói xong còn cảm khái nói ông ấy năm đó cũng đã gặp qua đội trưởng Bạch, ở trong lòng ông ấy đội trưởng Bạch quả thực chẳng khác nào thần tiên, không nghĩ tới bà ấy cũng phạm vào sai lầm như vậy.
Trước đây bà ấy chỉ sống trong bóng tối, nhưng bây giờ đã lộ diện, ngay cả quốc gia cũng sẽ không buông tha bà ấy!
Lão Yên nắm chặt tay, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Cố, ông giúp tôi chú ý tin tức.”
“Sao thế, ông vẫn còn muốn tìm thầy của mình à?” Cố Thuận Chương ngạc nhiên nói: “Ông đừng có làm chuyện ngu ngốc, hiện tại ông chính là chủ nhiệm…”
“Mặc kệ ai đúng ai sai, tôi đều muốn gặp.” Lão Yên cố gắng đè nén cơn tức giận: “Tóm lại ông cứ giúp tôi chú ý tin tức, nếu thầy tôi thật sự bán quốc bảo, tôi sẽ tự tay mang quốc bảo về.”
Cố Thuận Chương còn muốn nói gì đó, lại bị lão Yên dùng cớ chúng tôi đang bận để tắt máy, sau đó ông ấy đập bộ đàm: “Đừng để ông biết là ai đang bịa đặt, nếu không ông sẽ lột da người đó!”
Tôi chưa bao giờ thấy lão Yên hung ác như vậy, đội trưởng Bạch đứng bên cạnh hỏi ông ấy vì sao không nghi ngờ bà ấy?
“Thầy, con đi theo thầy nhiều năm như vậy, cũng không đến mức thầy là người như thế nào, con cũng không nhận ra?”
Mắt của đội trưởng Bạch đã ươn ướt, tuy lão Yên nói rất nhẹ nhàng, nhưng dù sao mười mấy năm không gặp, lần nữa gặp mặt lại là ở trong một toà lăng mộ thế này, người có tính đa nghi nặng một chút đều sẽ nghi ngờ.
Lão Yên nhìn thần sắc bà ấy như vậy lại trầm mặt xuống: “Thầy, rốt cuộc là ai đang muốn hại thầy?”
Tôi nghe vậy cũng nhìn về phía đội trưởng Bạch, lời nói trước đó của bà ấy cũng đã tiết lộ sở dĩ bà ấy mất tích là có nguyên nhân.
Bây giờ lại bỗng dưng xuất hiện một “bà ấy” khác ở bên ngoài đi đầu cơ trục lợi bảo vật quốc gia, rõ ràng là có người đang ngấm ngầm mưu tính bà ấy!
Hơn nữa xảy ra vào lúc này cũng không khỏi quá trùng hợp thì phải? Tôi không tin chúng tôi bên này vừa gặp được đội trưởng Bạch, bên kia đã ra tay, hơn mười năm không có tin tức, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, nếu nói đối phương không nắm trong tay mọi hoạt động của chúng tôi, thì đến quỷ cũng không tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận