Bảo Tàng Sơn Hải

Chưa 254: Chiến Hoạt Thi

Tàm Tùng quay lại nhìn quan tài, lão Yên đẩy đẩy tôi và Nha Tử, ra hiệu cho chúng tôi lùi lại phía sau.
Tôi có chút do dự, nhưng nhìn thấy sự cầu xin trong mắt lão Yên, tôi không còn cách nào khác đành phải kéo Nha Tử bò lên khúc cua, một khi phát hiện ra điều bất ổn sẽ chạy thoát thông qua lối này.
“Vải đâu?”
Tàm Tùng quay đầu lại lần nữa, sau đó ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Nha Tử, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của ông ta, chỉ thấy một phần nhỏ của miếng vải trên ngực Nha Tử!
Lúc ấy, khi xem xong mấy hình ảnh trong vải, Nha Tử liền thuận tay nhét luôn tấm vải ấy vào trong ngực, nghĩ rằng khi quay về có thể coi nó như là một văn vật, không ngờ bây giờ nó còn trở thành một củ khoai lang phỏng tay.
“Mau, đưa cho ông ta!”
Tôi lập tức quát lên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Tàm Tùng bỗng nhiên di chuyển, ông ta bay về phía chúng tôi với tốc độ cực nhanh.
Lão Yên vội nâng súng tự động lên, quét báng súng về phía ông ta, nhưng cú đánh lên người Tàm Tùng cùng lắm cũng chỉ khiến ông ta dừng lại một chút, chứ không hề ảnh hưởng gì đến tốc độ di chuyển của ông ta.
“Trèo lên lên trên đi, nhanh lên!”
Lão Yên gầm lên một câu rồi nhanh chóng chạy tới, chắn trước mặt Tàm Tùng, Tàm Tùng vươn tay chộp lên vai lão yên, trực tiếp ném ông ấy sang một bên.
Tôi hoảng sợ nhìn thấy bàn tay chộp lấy vai của lão Yên của Tàm Tùng chẳng khác gì bàn tay của một con người bình thường, nhưng lại đục ra năm cái lỗ máu, máu phun thẳng vào mặt nạ của Tàm Tùng khiến nó phát ra những ánh sáng màu vàng kim quỷ dị.
“Nha Tử, lên đi…”
Tôi đỡ Nha Tử để anh ta trèo lên trên trước, nhưng anh ta chỉ bước được hai bước đã bị trượt ngược trở lại phía sau cả một đoạn dài, khúc cua trơn quá, anh ta không thể leo lên được.
Tôi muốn đẩy anh ta lên một lần nữa, nhưng Tàm Tùng đã tới gần, ông ta vươn tay ra muốn chụp thẳng vào ngực của Nha Tử, tôi kinh hãi mà vội vàng dùng tay mình che trước ngực Nha Tử.
“Tất cả tránh ra cho bà đây!”
Mắt thấy tay của Tàm Tùng sắp xuyên cho cổ tay tôi, giọng của cô Thu đã vang lên.
Tôi nhìn về phía cô ấy, chỉ thấy cô ấy đang cầm thứ gì đó giống như bệ phóng tên lửa chĩa thẳng về phía Tàm Tùng, tôi nghĩ đến súng phun lửa mà cô ấy đã sử dụng trước đó, nên vội tóm Nha Tử nhảy qua khúc cua, có thể lùi xa được bao nhiêu chúng tôi sẽ cố gắng bấy nhiêu.
“Gầm!”
Cùng lúc đó, tôi nghe được một tiếng gầm giận dữ, giống như tiếng gầm của dã thú, trần nhà rung chuyển, bụi bay vào miệng khiến tôi ho sặc sụa.
Khi cơn ho ngừng lại, tôi nhìn sang, nhưng những gì hiện ra trước mắt khiến tôi choáng váng. Trên thắt lưng đao thương bất nhập của Tàm Tùng lộ ra một vết sẹo to như cái bát, từ miệng vết thương chảy ra một thứ chất lỏng màu trắng sẫm chứ không có giọt máu nào.
Có một thứ gì đó trượt xuống khúc cua và phát ra tiếng kêu leng keng, tôi nhìn lại, hoá ra đó là một quả bóng bạc chứa đầy những mảnh vỡ, bên trên còn bốc khói!
Nói cách khác, chính thứ này đã trực tiếp đốt da thịt của Tàm Tùng!
“Đây, đây là cái gì vậy?” Tôi khiếp sợ hỏi, nếu vừa rồi tôi mà phản ứng chậm một chút, liệu có phải tôi cũng bị thứ kia thiêu cháy rồi không.
Nha Tử đột nhiên lôi tôi chạy xa khỏi cô Thu, tiến thẳng về phía lão Yên, vừa chạy anh ta còn vừa nói chị Thu điên rồi, ấy thế mà dám lôi cả vũ khí cấm ra, chạy mau, chạy mau, tránh bị vạ lây.
“Không đúng!” Nha Tử chợt dừng bước lại, bèn quay lại nhìn về phía Tàm Tùng: “Vì sao vũ khí này chỉ tạo ra một vết thương bằng cái bát trên người ông ta?”
Tôi vội hỏi anh ta có ý gì, Nha Tử gãi đầu giải thích: “Thứ này được gọi là quả cầu sét, là phát minh của chị Thu, chứa đầy chất nổ mạnh và mảnh đạn. Nếu bắn thẳng vào người của kẻ thù, sau một tiếng bùm, đối phương sẽ bị xé thành nhiều mảnh vụn, cho dù may mắn không chết thì cũng bị những mảnh đạn trong đó tạo ra nhiều vết thương trên cơ thể.
Đối với mấy con cương thi, thứ này căn bản không gặp vấn đề gì, nhưng mà phạm vi tác động hơi rộng, đa phần đều là thương địch một vạn, hại mình tám trăm, cho nên mới bị lão Yên cấm, đâu, đâu thể chỉ tạo ra mỗi một vết thương như vậy?”
Vừa nghe đến đó, tôi đã cảm thấy biệt danh cao thủ vũ khí của cô Thu quả thực đúng là danh bất hư truyền, cô ấy thực sự thông thạo cả vũ khí nóng và vũ khí lạnh.
“Tiểu Thu, mau rút lui!” Lão Yên nằm ở một bên vừa che miệng vết thương vừa hét lớn, bởi vì dùng quá sức mà ông ấy còn ho khan kịch liệt.
Cô Thu cũng ý thức được điều không ổn, vung tay ném hai con dao ra ngoài, rồi xoay thân hình gợi cảm vẽ nên một vòng cung duyên dáng.
Tôi và Nha Tử lúc này cũng phản ứng lại, vội đỡ lão Yên dậy rồi nhanh chóng lui sâu hơn vào trong gian mộ.
Đúng lúc này, người Tàm Tùng đột nhiên co giật, một lượng lớn mảnh sắt đen đột nhiên bắn ra khỏi cơ thể ông ta, chúng tạo thành hình cánh quạt rồi bay thẳng về phía chúng tôi.
“Mau tránh ra, đây là mảnh đạn!” Hiếm khi mới thấy cô Thu hoảng sợ như thế, cô ấy vội kéo chúng tôi đến núp sau lưng một bức tượng hình người.
Phụt…
Tôi mới vừa đặt lão Yên ra sau một bức tượng, liền cảm thấy lưng dưới đau nhức, tôi vội vàng xoay người tìm một bức tượng đá khác rồi ngồi xổm xuống, lúc này tôi mới dám sờ vào lưng mình.
Không chạm vào thì không sao, vừa mới sờ vào sau lưng lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm, rõ ràng đã chảy không ít máu, tinh thần tôi mới hồi phục nay lại hơi hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận