Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 203: Dùng Máu Phá Trận

Về trận pháp này, trong sách có viết như sau: Thiên cơ lão nhân - vị có võ công xưng hùng thiên hạ, đem hoa cỏ cùng cây cối trồng bên ngoài hang động nơi mình sống theo thứ tự đảo ngược ngũ hành, ảo diệu vô cùng, không ai có thể xâm nhập được.
Nếu người nào đó bước vào trong trận, sẽ như lọt vào sương mù dày đặc, thính giác và thị giác đều mất hiệu lực, không thể nào rời khỏi khu vực trước mắt.
Trận pháp này còn khiến người ta sinh ra các loại ảo giác, tham niệm, sắc dục, nhớ lại chuyện quá khứ, những bông hoa và cây cỏ rực rỡ xung quanh sẽ biến thành hàng vạn mỹ nữ diễm lệ, từ dâm sinh ra dục, từ dục đốt cháy người, chết vô cùng đau đớn.
Vì vậy, trận này chuyên dùng để trừng phạt đám dâm tặc trong thiên hạ.
Thị vệ trong nội cung tên Triệu Hải Bình, tuy rằng đã gần 30 nhưng vẫn còn là trai tân, chưa từng động vào sắc dục, cho nên có thể đi qua Ngũ hành hoa thụ trận, từ đó có được bí kíp, luyện thành cao thủ số một trong thiên hạ.
Nghe tôi nói như vậy, Nha Tử có chút buồn cười mà lắc đầu: “Nào có thần kỳ như vậy, đây chẳng qua chỉ là một loại trận pháp đánh lừa mà thôi, dùng cây cối sắp xếp tương tự như bát quái ngũ hành, khiến người ta cứ quẩn quanh mãi tại một chỗ.
E là chúng ta vừa rời khỏi đáy vực không bao lâu đã tiến vào trong trận pháp này rồi, chậc chậc, nước Thục cổ này quả đúng là hào phóng.”
“Sao anh lại biết đây là trò quỷ do nước Thục cổ bày ra?” Tôi hỏi một câu.
Nha Tử nhún vai: “Nếu không còn có thể là ai đây! Có bao nhiêu bậc đế vương khanh tướng được chôn cất tại muôn vàn núi lớn, lại có bao nhiêu người bày ra được trò này, hơn nữa cả quãng đường chúng ta đi cũng coi như là ứng với bài thơ của Lý Thái Bạch, đây là tên gọi khác của Lý Bạch, trong đó Thái Bạch là tên tự của ông.”
Tôi xua tay ý bảo anh ta đừng nói mấy chuyện đó nữa, chỉ cần nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, muốn phá trận này phải làm như thế nào?
“Vừa rồi…” Người nói tiếp lại là lão Yên, hiển nhiên trong lòng ông ấy vẫn còn sợ hãi: “Vừa rồi cậu ra ngoài được khoảng 200 đến 300 mét liền rẽ sang một hướng khác, chúng tôi cũng không vội, muốn xem cậu định đi như thế nào.
Nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện, cậu lại định dùng dao găm để cắt dây thừng leo núi, lúc ấy chúng tôi mới cảnh báo cho cậu.”
“Cắt dây leo núi ư?” Tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về việc này, hơn nữa không phải lúc chúng tôi đi cùng nhau vẫn ổn ư, sao khi tôi đi một mình lại rẽ sang đường khác rồi?
Lão Yên chỉ vào cánh rừng trước mặt: “Trận pháp Ngũ hành hoa thụ kỳ lạ là ở chỗ này, tuỳ vào từng người bước vào, tùy vào số người bước vào mà sẽ xuất hiện những tình huống khác nhau.
Tuy rằng phần lớn đều đi vòng quanh tại một chỗ, nhưng cũng có người vừa đi vào một lúc đã xảy ra chuyện, chỉ là không ai biết người đó đã xảy ra chuyện gì mà thôi.”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, nếu thật sự giống như trong sách viết, vậy chúng tôi còn dễ giải quyết, chỉ cần cố gắng đừng suy nghĩ lung tung là có thể đi ra được.
Nhưng hiển nhiên trận pháp này hoàn toàn khác với những gì ghi trong sách, trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm gì mới phải.
“Không thì như vậy đi, tôi lại đi thêm một lần nữa, lần này tôi sẽ nhắm mắt lại.” Tôi kéo kéo sợi dây thừng bên hông.
Lão Yên lắc đầu: “Không được, nếu nhắm mắt đi thì không thể đi ra ngoài.”
“Nha Tử, cậu nói rõ ràng ra đi, nếu không chúng ta thực sự không có cách nào giải quyết được tình huống này đâu?” Mắt thấy trời đã sắp tôi, cô Thu đã dần mất kiên nhẫn.
Nha Tử khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có thì vẫn có cách, chỉ là chưa có ai từng thử qua cách này, tôi cũng không biết nó có dùng được hay không.”
“Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn quan tâm nhiều thế làm gì, rốt cuộc đó là cách gì, cậu mau nói đi.” Cô Thu càng mất kiên nhẫn hơn.
Nha Tử cũng không vòng vo nữa, chậm rãi nói: “Dùng máu!”
“Dùng máu?” Tôi kinh ngạc hỏi lại, không rõ trận pháp này và máu có liên quan gì đến nhau.
Nha Tử cau mày, nói cách này nghe thì có vẻ thần bí, nhưng anh ấy cũng cảm thấy, khi mất một chút máu chính là lúc người ta tỉnh táo nhất, cho nên có thể khắc chế được trận pháp này ở một mức độ nhất định.
“Nếu anh đã nói là thần bí, vậy hẳn là không ngừng tạo ra vết thương là có thể giải quyết được, phải không?” Tôi nghĩ một lát, cảm thấy Nha Tử vẫn chưa kể hết, rốt cuộc anh ấy cũng nói cách này đã rất lâu chưa có ai dùng rồi.
“Ừ, một phần thì chỉ có thể dùng máu của chính mình, trên sách có ghi lại như vậy, nhưng chưa có ai kiểm chứng.
Mặt khác là cách này yêu cầu phải nhỏ máu lên mười cái cây, mà mười cây này chính là thứ chủ yếu tạo nên trận pháp, cho nên chúng ta phải tìm ra mười cái cây ấy trước.”
Nha Tử lại nhìn vào khu rừng phía trước, sau đó bảo lão Yên buộc dây thừng quanh eo mình, anh ta sẽ là người chịu trách nhiệm tìm ra mười cái cây kia.
“Được, chuyện trận pháp này giao lại cho cậu!” Lão Yên nhanh chóng quấn dây thừng quanh người Nha Tử, Nha Tử nhắm mắt và hít một hơi thật sau, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.
Anh ta cúi đầu, đi dọc theo hàng cây, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui như đang đi theo một nhịp điệu.
Chúng tôi nhìn vậy chỉ biết hoang mang, nhưng bóng dáng của anh ta vẫn ở trong tầm mắt khiến mọi người cũng yên tâm hơn.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, anh ta đã quay trở về, nghiêm túc nói: “Tôi đã chọn ra mười cái cây, nhưng đó cũng chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, lỡ như tôi sai…”
“Không sao đâu, đi thôi.” Lão Yên trực tiếp ngắt ngang lời của Nha Tử, ông ấy cũng là người đầu tiên dùng dao cắt đứt ngón tay, rồi đi theo con đường Nha Tử vừa đi, thỉnh thoảng lại quệt máu lên thân cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận