Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 479

“Mọi người ngủ đi, tôi không cần ngủ." Côn Bố hờ hững nói.
Tôi liếc nhìn thì phát hiện anh ta thực sự không có ý định ngủ, tôi cũng không khách sáo với anh ta.
Nói thật, trước khi đến núi Diệp Gia, tôi dưỡng thương vài tháng đã khiến tôi dưỡng ra chút kiều khí, tôi không thể chịu đựng được việc thức khuya cả một đêm như vậy.
Thế là tôi lấy túi ngủ ra, chui vào trong rồi đánh một giấc ngủ ngon hiếm có ở nơi chắn được gió này.
"A di đà phật."
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy một tiếng phật hiệu, tưởng là Nha Tử cố tình giở trò nên tôi không kiên nhẫn xua tay, miệng lẩm bẩm bảo anh ta cút sang một bên.
Nhưng bàn tay tôi lại vun vào không trung, điều này có nghĩa trước mặt tôi căn bản không có ai cả.
Đột nhiên, mắt tôi chợt mở ra, sau một lúc thích ứng với bóng tối, cuối cùng tôi cũng thấy rõ, xung quanh tôi quả thực không có ai … Vậy vừa rồi là ai niệm phật hiệu?
Tôi đột nhiên ngồi dậy, đồng thời rút dao găm ra, ánh mắt quét qua miếu thờ đổ nát, lại phát hiện ngoại trừ chúng tôi thì không có bất kỳ người ngoài nào cả.
"Lão Yên, dậy đi." Tôi đẩy đẩy lão Yên đang ngủ bên cạnh.
Lão Yên ngủ cũng không sâu, vừa bị tôi đẩy ông ấy đã lập tức tỉnh dậy, ánh mắt quét qua bóng tối như chim ưng: "Chuyện gì xảy ra?"
"Vừa rồi ông có nghe thấy gì không?" Tôi một bên hỏi ông ấy, một bên không bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào trong miếu thờ.
Nhưng ngoại trừ tiếng ngáy lớn của Đồ Tể thì quả thực không có âm thanh nào khác.
Lão Yên lắc đầu, hỏi tôi đã nghe thấy gì, tôi nói chuyện đó với ông ấy, ông ấy cười nói: "Có phải cậu đến nơi thanh tịnh của Phật môn nên cũng tưởng mình là hòa thượng rồi không? Có lẽ chỉ là mơ thôi."
Tôi biết trong những đêm đông như thế này rất dễ xuất hiện tình huống không thể phân biệt cảnh trong mơ với thực tế, nhưng tôi chắc chắn vừa rồi tôi đã nghe thấy một âm thanh.
Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng, Côn Bố đâu rồi? Không phải anh ta nói sẽ gác đêm sao? Nhưng tôi với lão Yên ồn ào lâu như vậy cũng không thấy Côn Bố có phản ứng gì, vừa rồi hình như tôi cũng không thấy anh ta.
Vừa nghĩ, tôi nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện anh ta thực sự không có ở đây, tôi đang định nói gì đó thì lão Yên đã giữ tôi lại và nói nhỏ vào tai tôi: “Không sao đâu, Côn Bố làm việc rất có chừng mực.
Cậu ta nhất định đã phát hiện ra vấn đề nhưng lại không thích hợp làm kinh động tới chúng ta, hoặc là nói không thích hợp để làm kinh động đến đám người Lưu đầu hói."
Tôi vội vàng nuốt xuống những lời muốn hỏi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, nghĩ đến phật hiệu kia, lại nghĩ đến việc Côn Bố biến mất, tôi thực sự không thể nào bình tĩnh nổi.
Nhưng lão Yên lại rất bình tĩnh, vừa nằm xuống là lập tức ngủ luôn, còn nói theo cách hoa mỹ là: nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tuy tôi nằm xuống theo nhưng lại không thể ngủ được. Âm thanh phật hiệu kia cứ lởn vởn trong đầu tôi như ma âm vậy.
Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của một nhà sư đang niệm Phật.
Chắc hẳn là một người đàn ông mặc áo vải màu xám, bộ dáng sẽ không quá mập, dù sao tu sĩ đều sẽ không ăn thịt.
Nghĩ như vậy, trời dần dần sáng, Côn Bố không quay lại, cô Tứ cũng không trở về đội.
“Ui, sao chỉ trong một đêm lại mất đi một người rồi vậy? Không lẽ đã xuất gia làm hòa thượng rồi đó chớ?" Đồ Tể vừa mới tỉnh lại, mắt còn chưa mở hoàn toàn đã quen thói chế nhạo chúng tôi.
Cô Thu cau mày, nhưng cô ấy không thèm nói nhảm, thay vào đó là lấy từ trong túi ra một vật màu đen có kích thước bằng quả bóng thủy tinh rồi ném qua.
Đồ Tể bị dọa sợ liên tục lùi lại phía sau, chỉ nghe “tạch” một tiếng, quả cầu thủy tinh đen kia lập tức nổ tung trước mặt Đồ Tể, bụi bay lên trực tiếp khiến cho đám người Lưu Hàn Thu bị sặc tỉnh.
Chỉ thấy bọn họ hoảng hốt xua tay để phủi bụi, khiến chúng tôi muốn cười mà không được.
Khoái Đao hét lên: "Cái quái gì thế này? Sao mới sáng sớm lại có nhiều bụi thế?"
Sau tiếng quát này thì đám người bọn họ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, Đồ Tể tố cáo cô Thu một tràng dài.
Sắc mặt Lưu Hàn Thu âm trầm chất vấn lão Yên, nếu đã đồng ý hợp tác, bản thân ông ta cũng đã lùi một bước, vì sao mấy người còn ép người quá đáng như vậy?"
“Ép người quá đáng?" Lão Yên lặp lại một cách đầy mỉa mai: "Người có học thức đúng là nói năng khác hẳn, còn biết dùng từ mới mẻ. Nhưng mà họ Lưu này, trước khi chất vấn tôi thì ông nên hỏi cái tên Đồ Tể kia trước, nói như vậy là có ý gì?
Tôi nói cho ông biết nhá, nếu như muốn xuất gia làm hòa thượng thì ở đây ông là thích hợp nhất, ngay cả tóc cũng không cần cạo.”
Lưu Hàn Thu bị lão Yên nói đến không trả lời được, hồi lâu mới như yếu thế cười cười: "Lão Yên này, đây không phải chỉ là một câu nói vô tình thôi sao? Cấp dưới của ông ném vật như vậy qua đây có thể giết chết người đó."
“Vật nhỏ như vậy đã có thể giết chết mấy người á. Chậc chậc, mặc dù biết người ở 303 không giỏi dùng vũ lực, nhưng như này cũng thực sự quá yếu rồi!"
Cô Thu lại lấy ra mấy quả cầu đen giống như cái trước ước lượng trên tay, rất có khí thế mấy người không nói chuyện đàng hoàng là tôi lại ném sang mấy quả cho mà coi, dọa cho đám người Lưu Hàn Thu không dám nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận