Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 135: Muỗi Rừng

“Trời sắp tối rồi, chúng ta cứ đi xuyên qua cánh rừng, phía trước hẳn là có một khoảng đất trống, tối nay chúng ta sẽ cắm trại tại đó.” Lão Yên nhìn bản đồ và chỉ vào khu rừng rậm rạp phía trước.
Bởi vì chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian trong lăng mộ nên bây giờ tất cả chúng tôi đều di chuyển vội vã! Nếu trước khi trời tối không tìm được khoảng đất trống, chúng tôi không thể cắm trại trong rừng rậm, cho dù ngủ trên cây cũng khó tránh khỏi việc bị đám chuột rắn quấy phá, quả thực không hề an toàn.
Tuy nhiên đường trong rừng không dễ đi, dù có tăng tốc thì chúng tôi cũng chỉ có thể đi được hai dặm trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
Ánh sáng từ từ mờ đi, lão Yên có chút sốt ruột, ông ấy dùng tay ra hiệu: “Mọi người nhanh lên, chúng ta phải ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối hẳn.”
Bang!
Tôi vừa định đáp lại lời ông ấy, chỉ cảm thấy có một con muỗi đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, tôi cũng tiện tay đập bộp một cái, đến khi nhìn lại mới ngẩn người ra. Chỉ thấy trên cánh tay tôi xuất hiện xác của một con muỗi dài gần bằng nửa ngón trỏ của tôi…
Mới chỉ qua chưa tới một giây, nơi bị muỗi đốt đã sưng vù lên, vừa đau vừa ngứa, khiến tôi không kìm được mà gãi một chút, một vết màu nhàn nhạt xuất hiện.
“Làm sao vậy?” Thấy tôi sửng sốt, Nha Tử liền thò đầu qua nhìn, sau đó mặt cậu ta khẽ thay đổi: “Mọi người nhanh lên, có muỗi!”
Nghe cậu ta nói xong, bước chân của mọi người lại càng nhanh hơn, tôi không hiểu mô tê gì, vừa định hỏi cho rõ ràng thì đã bị Nha Tử giữ chặt lại, cậu ta vội vàng nói: “Không muốn bị hút cạn máu thì nhanh cái chân lên.”
Tôi không hỏi lại nữa, bởi vì tôi đã nghe thấy âm thanh ong ong ong, vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bầy muỗi đông nghịt đang đuổi sát phía sau, mỗi một con muỗi đều to y hệt con tôi vừa mới đánh chết.
Côn Bố đi sau lưng chúng tôi, có anh ta ở đây, cộng thêm tốc độ của bầy muỗi cũng không nhanh, dường như chúng không dám tiến lên phía trước. Nhưng sau một thời gian dài, một số trong số chúng đã dám bay vượt qua Côn Bố, trực tiếp tiến về phía chúng tôi.
Nha Tử bị đốt thẳng một cái vào mặt, cậu ta đau đớn hét lên.
“Mọi người bôi đi!” Không biết Côn Bố đào từ đâu ra một đống bùn nhét rồi vào tay chúng tôi, xong lại chẳng có một lời giải thích nào.
Thực ra mấy người đàn ông cao lớn như chúng tôi thì chẳng thấy sao, chỉ có cô Thu hơi ghét bỏ đống bùn này, suy cho cùng thì nó còn tản ra một “mùi hương” thoang thoảng.
Nha Tử nhanh chóng bôi bùn lên mặt, trong lúc ấy cũng không quên lên tiếng: “Em nói này chị Thu, cho dù chị có bôi bùn lên thì chị vẫn xinh đẹp như thiên tiên thôi, chị đừng do dự nữa, nếu không lát nữa bị đám muỗi này đốt sưng người, chị không còn đẹp nữa đâu.”
Cô Thu trừng mắt với Nha tử một cái, mắt thấy đám muỗi sắp đột phá “cửa ải” của Côn Bố mà bao vây chúng tôi, cô ấy cũng không hề ra vẻ, trực tiếp bôi bùn kín cả mặt và cổ.
Tức khắc, trong số năm người chúng tôi, ngoại trừ Côn Bố là vẫn giữ nguyên khuôn mặt ốm yếu, những người còn lại trông vô cùng nhếch nhác.
“Đi mau, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bùn khô.” Lão Yên vẫn vội vàng như thế, ông ấy đã đi chạy về phía trước.
Xét cho cùng chúng tôi cũng đang bị bao vây, cả một bầy muỗi rợp trời đang bay về đây từ khắp mọi phương hướng, chẳng chừa lại chút khe hở nào cho chúng tôi, cho dù bọn chúng không dám đến gần Côn Bố, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không khách sáo với chúng tôi đâu. Chẳng qua bao lâu, tay chân chúng tôi đã bị muỗi đốt.
Đám muỗi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chúng tôi căn bản không biết phải đối phó với chúng như thế nào, Nha Tử oán hận nói: “Sớm biết thế này tôi đã mang theo thuốc sát trùng, xịt thẳng vào mặt chúng.”
Lão Yên bảo cậu ta đừng lảm nhảm nữa, mau mau chạy ra khỏi cánh rừng này rồi hãy nói.
Ngay khi tất cả chúng tôi đều không biết phải làm gì, cô Thu đã nhanh nhẹn móc một cây kim bạc mỏng từ trong túi ra, đâm thẳng vào một con muỗi bay về phía mình, tôi nhìn vậy chỉ biết trợn mắt há mồm.
Chính xác thì trong túi của cô ấy có thứ gì? Tại sao mỗi lần cô ấy lại có thể lấy ra được một loại vũ khí khác nhau?
“Có muốn giúp chị đây một tay không?” Đoán chừng là thấy tôi đang nhìn mình chằm chằm, cô Thu liền tung một cây châm bạc ra, còn không quên nháy mắt với tôi một cái.
Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kim bạc này tuy rằng lợi hại, nhưng đám muỗi ở đây quá nhiều, rất khó chống lại được, cô ấy có thể tự bảo vệ mình là tốt rồi, căn bản không cần tôi tới giúp.
“Đừng nhìn ngó nữa, ôm lấy đầu mà chạy đi!” Lão Yên hét lên một câu, mặc kệ đàn muỗi đang lao về phía mình, ôm đầu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng.
Vừa thấy bầy muỗi đông nghịt đánh mãi không chết kia, tôi cũng bắt chước lão Yên, ôm đầu mà chạy.
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng bị muỗi đốt một, hai nhát, vừa đau vừa ngứa, nhưng chúng tôi không có cách nào khác, chỉ hy vọng mình nhanh chóng chạy ra khỏi cánh rừng này.
Cũng may, vốn dĩ chúng tôi cách cửa rừng không quá xa, chỉ chạy hơn năm phút là chúng tôi đã chạy được tới bìa rừng.
“Phía trước có nước, mau, nhảy xuống nước đi.” Lão Yên chạy phía trước hét lên, sau một tiếng bùm, ông ấy đã nhảy xuống nước trước.
Liên tiếp vài tiếng người rơi xuống nước vang lên, ngoại trừ Côn Bố ra, mấy người chúng tôi đều ngâm mình dưới nước, thi thoảng chúng tôi chỉ dám ngoi lên thở chứ không dám thò đầu ra khỏi mặt nước.
Bởi vì trước đó Nha Tử cho rằng nhảy xuống nước sẽ không có việc gì nữa, nên đã ngốc nghếch thò đầu lên, chỉ trong tích tắc ấy, cậu ta đã bị muỗi đốt liền mấy nhát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận