Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 181: Đưa Đồ Ăn

“Trẻ nhỏ ư?” Cô Thu làm động tác lấy chai rượu ra khỏi thắt lưng, nhưng khi không lấy được bầu rượu thì sắc mặt cô ấy tối sầm đi: “Trường An còn nhỏ tuổi hơn cậu đấy, lão Yên thì vừa già còn đang bị thương, chẳng lẽ cậu muốn tôi thay thế cậu à, hay là để Côn Bố thay cậu?”
Nha Tử dùng ánh mắt đáng thương nhìn xung quanh một lượt, rồi cúi đầu ủ rũ, chấp nhận số phận, anh ta vừa quấn chỉ dắt hồn lên tay vừa lẩm bẩm: “Mọi người nhất định phải giám sát chặt chẽ đấy, ai mà biết được bọn họ muốn dắt tôi tới nơi nào.”
Cốc cốc cốc!
Nha Tử vừa dứt lời, tiếng gõ cửa liền vang lên, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ăn cơm.”
Lúc này chúng tôi mới nhận ra được trời đã sắp trưa, từ ngày hôm qua chúng tôi chưa bỏ thứ gì vào bụng cả, vừa nghe đến cơm, trong bụng lập tức vang lên tiếng réo vang.
Nha Tử nhanh chóng bước về phía trước và mở cửa ra, chỉ thấy ở ngoài cửa là một cậu nhóc ước chừng mười tuổi, ngoại trừ những nơi quan trọng được che lại bằng một tấm vải bố, còn lại đứa nhóc này gần như trần truồng, trên tay nó bưng một cái khay, bên trên có một đĩa màn thầu lớn, kèm thêm vài món ăn kèm nhìn không ra nguyên liệu gì.
“Hì hì, cảm ơn cậu nhóc nhé.” Nha Tử giơ tay nhận lấy cái khay, không hề cảnh giác mà cầm lấy một cái màn thầu cho vào trong miệng.
Tôi vội vàng kéo tay Nha Tử lại, tôi nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ kia, hỏi nó xem ai bảo nó tới đưa cơm cho chúng tôi?
Có thể Nha Tử đã quên, nhưng tôi vẫn còn nhớ kỹ lắm, đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ mà chúng tôi đã nhìn thấy khi còn đang ẩn náu, chắc là nó được người trong làng phái tới thăm dò tung tích của chúng tôi, nói vậy thì đứa nhóc này không hề đơn giản đâu.
Cho dù nó có thể nói chuyện được với chúng tôi, nhưng e là đứa nhóc này cũng là một người tương đối quan trọng trong làng này, ít nhất là người có thể phái ra ngoài làm việc.
Đứa nhóc kia nghe tôi nói như vậy thì gãi gãi đầu: “Không phải các người muốn ở lại đây vài ngày sao? Không ăn cái gì sẽ chết đói đấy.”
Nói xong, mặc kệ tôi có muốn hỏi tiếp nữa hay không, đứa nhóc kia vẫn tung ta tung tăng chạy đi.
Nha Tử nhân lúc tôi vừa không chú ý đã nhét thẳng màn thầu vào trong miệng, tuỳ tiện nói: “Cậu quan tâm ai đưa tới làm gì, đã lâu rồi tôi chưa bỏ gì vào bụng, sắp chết đói rồi đây.”
“Ăn ăn ăn, anh cũng không sợ bọn họ hạ độc vào đồ ăn cho anh à!” Tôi tức giận đóng mạnh cửa lại, Nha Tử này đúng là quá thiếu cảnh giác.
Nha Tử nghẹn họng, ho khan vài tiếng, rồi lại thốt ra một câu: “Không thể nào, lãng phí lương thực là chuyện rất đáng xấu hổ đấy!”
Vừa nói, anh ta vẫn tiếp tục ăn màn thầu như cũ, không hề để lời tôi nói vào trong lòng.
Côn Bố bước tới, cầm một chiếc màn thầu đưa sát lên mũi ngửi thử, sau đó trực tiếp nhét vào miệng. Thấy hành động này của anh ta, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không, tôi sợ ngay vào giây tiếp theo, Nha Tử sẽ trực tiếp hộc máu rồi bỏ mình.
Thấy Côn Bố cũng ăn rồi, chúng tôi cũng không còn kiêng kị gì nữa, cần màn thầu lên cho vào trong miệng, nhưng chúng tôi cũng không tới mức không tim không phổi như Nha Tử, tuyệt nhiên không dám động vào mấy món ăn kèm trông chẳng khác nào là thuốc độc kia.
Một đĩa màn thầu đã nhanh chóng được giải quyết sạch, tôi có chút chưa no mà xoa xoa bụng mình, không biết có phải là do đang đói bụng hay không, tôi cảm thấy bánh màn thầu này rất ngon, cho dù là đồ ăn miễn phí cũng không hề nhạt nhẽo như bình thường.
Tiếng gõ cửa lại vang lên đúng như dự định, tôi chạy ra mở cửa trước Nha Tử, quả nhiên vẫn là thằng nhóc kia, thấy chúng tôi đã ăn hết màn thầu, nó cười hì hì, nói: “Trưởng làng nói không sai, các người nhất định sẽ thích bánh màn thầu này.”
Vừa nói, nó vừa với tay lấy khay, khi nhìn thấy mấy đĩa rau ăn kèm không được động vào, sắc mặt của tên nhóc này hơi suy sụp: “Đây chính là món ăn kèm ngon nhất trong làng chúng tôi, sao các người lại không ăn?”
“Ha hả, chúng tôi đều sắp chết đói đến nơi rồi, chỉ chăm chăm cầm màn thầu lên ăn, nào còn tâm tình mà ăn món ăn kèm chứ?” Tôi cười cười, đứa nhóc kia à một tiếng, nhưng trông sắc mặt của nó vẫn có chút không vui, lúc này Nha Tử lại thò mặt ra hỏi xem có còn màn thầu nữa hay không.
Lúc này thằng nhóc kia mới ngẩng đầu lên, nói: “Có, các người chờ một lát.”
Nói xong, cậu nhóc lại nhét khay vào trong tay tôi, rồi tung ta tung tăng chạy đi. Tôi nhìn nó không chớp mắt, chỉ thấy nó đi vào một ngôi nhà cách căn nhà gỗ chúng tôi ở không xa, chỉ một lát sau đã thấy nó bưng một cái khay khác đi ra, bên trên có hai đĩa màn thầu trắng lớn, cho dù cách xa mấy mét tôi vẫn có thể ngửi được mùi thơm của bánh màn thầu, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu nhóc kia đưa khay màn thầu cho chúng tôi, chậm rãi nói: “Lần này các người nhất định phải ăn với mấy món ăn kèm đấy.”
“Nhất định!” Tôi nhận lấy khay màn thầu, dưới ánh mắt chờ mong của nó, tôi khẽ gật đầu.
Thằng nhóc tươi cười định rời đi, Nha Tử liền chui ra hỏi tên của nó.
Thằng nhóc cảnh giác nhìn Nha Tử, Nha Tử lại kêu lên một tiếng: “Không phải bởi vì nhóc đã cứu anh một mạng à, nhóc nhìn xem, nếu không phải nhóc đưa màn thầu tới, không chừng anh đã chết đói rồi.
Anh nghĩ chờ sau khi chúng tôi xuống núi, anh sẽ dẫn nhóc đi ăn mấy món ăn ngon, chắc là nhóc chưa được ăn mấy món ngon ở bên ngoài đâu nhỉ? Chậc chậc, có thể nói chúng ngon hơn bánh màn thầu rất nhiều, nào là thịt bò, kẹo hồ lô, điểm tẩm,… nhóc muốn ăn cái gì, anh sẽ đưa nhóc đi ăn thứ ấy.”
Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nghe Nha Tử nói như vậy, nó không kìm được mà liếm liếm môi, nhưng vẫn cố kìm nén dục vọng của mình, chỉ cười hì hì rồi dặn dò chúng tôi nhất định phải ăn cả những món ăn kèm, sau đó xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận