Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 200: Quay Lại

Sở dĩ chúng ta gặp phải ảo giác là vì trong này có một số thứ không phải là vật thật, xét từ góc độ này, những gì chúng ta gặp được hẳn không phải là ảo giác, thế nhưng chúng ta cứ đi thẳng về phía trước như vậy lại không gặp một ngã rẽ nào, sau đó vẫn quay trở lại chỗ cũ.
Tôi cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ, có thể chúng ta đã đi vào một lối rẽ nào nó, nhưng vì sao chẳng ai có cảm giác gì?”
Trong quá trình đi về phía trước, chúng tôi đã quay lại địa điểm ban đầu, nhưng chúng tôi cũng không đi ngược lại con đường đã đi, vậy trên đường đi chúng tôi phải rẽ ít nhất hai, ba lần, thế mà lại chẳng ai phát hiện ra.
Lão Yên liên tục rít hai ngụm thuốc, lông mày cũng không nhếch lên, chỉ thấy ông ấy nhặt một cành cây trên mặt đất, vừa nói vừa vẽ: “Nếu giữ chừng chúng ta có đi vào lối rẽ, mà chúng ta lại không phát hiện ra, mà trước sau vẫn còn mấy cái cây được chúng ta đánh dấu, vậy có lẽ chúng ta không hề tiến về phía trước, mà là lùi về phía sau?”
“Đi lùi lại ư?” Tôi ngây ngẩn cả người, điều này chúng tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới.
Lão Yên gật đầu: “Không sai, chúng ta đi thẳng một mạch tới đáy vực, cho tới khi đến nơi này mới xảy ra vấn đề, vậy chúng ta liệu có thể trở về đáy vực hay không?
Nếu quay trở lại, liệu chúng ta có nhìn thấy những dấu vết mà mình đã khắc trên cây không? Lúc đó chúng ta hãy tính lại thời gian, sẽ biết được vấn đề xảy ra vào lúc nào, như thế chúng ta sẽ không phải mò mẫm như bây giờ nữa.”
“Ý này hay đấy!” Ánh mắt tôi sáng lên, tổng cộng chúng tôi đã đi được nửa tiếng đồng hồ, nếu đi lùi lại phía sau để xác định địa thời gian và địa điểm những vết đánh dấu biến mất, như vậy quãng thời gian còn lại sẽ là thời gian chúng tôi tiến về phía trước.
Khi đó chúng tôi sẽ có thể phát hiện ra chính xác là thứ gì đã ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của chúng tôi.
“Lỡ như chúng ta đi lùi lại phía sau mà vẫn quay trở về nơi ban đầu thì sao?” Nha Tử dựa người vào một thân cây lớn, hiển nhiên anh ta chẳng mấy tin tưởng vào cách này.
Lão Yên ấn đầu lọc thuốc xuống mặt đất, chỉ nói thử một lần thì mới biết được.
“Để tôi và Côn Bố đi lần nữa đi?” Đương nhiên tôi chẳng phản đối, dù sao bây giờ mọi người cũng bị mắc kẹt, thà thử một lần còn hơn là không thử.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là Côn Bố lại thẳng thắn từ chối, trực tiếp đề nghị tôi và Nha tử đi cùng nhau, anh ta bảo Nha Tử cũng coi như là hậu duệ của bách khoa toàn thư, trên đường đi có thể sẽ nhìn ra được một số chi tiết từng bị chúng tôi bỏ qua.
Nha Tử bị Côn Bố điểm danh thẳng mặt có vẻ không vui, nhưng anh ta cũng không phản bác lại, chỉ kéo tay tôi bắt đầu cuộc hành trình.
“Sao thế, Côn Bố làm thế là đang khen ngợi anh đấy, sao anh vẫn còn mặt nhăn mày nhó vậy?” Đi được một khoảng, tôi thấy Nha Tử vẫn rầu rĩ không vui, có chút tò mò mà mở miệng hỏi.
Nha Tử liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu giẫm lên cành cây, nói: “Cậu không biết đấy thôi, một khi Côn Bố đã khen ngợi ai đó, người này phải thực sự giỏi hơn anh ta, nếu không… Anh ta nhất định phải nghĩ đủ mọi cách hành hạ người đó.”
Tôi có chút không tin, nhưng xem vẻ mặt của Nha Tử cũng không giống giả vờ, nên đành phải an ủi anh ta: “Sao anh ấy lại hành hạ anh được chứ, bây giờ chúng ta chẳng khác gì châu chấu bị trói chung một sợi dây, anh cứ yên tâm đi.”
“Cũng đúng! Nếu anh ta dám giở trò gì với tôi, khi quay về tôi nhất định sẽ tố cáo với thầy mình.” Nha Tử hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, tôi bị anh ta chọc cười, tâm trạng nặng nề cũng được giảm đi một ít.
Chúng tôi đi bộ được khoảng mười phút, Nha Tử chỉ vào một cái cây rồi hỏi tôi, có phải dấu vết trên đó là do chúng tôi tạo ra không?
“Thế à…” Tôi cân nhắc một chút cũng không nhớ nổi, chúng tôi đã thống nhất sẽ đánh dấu bằng một chữ thập, trên cây kia quả thực cũng có một dấu khắc chữ thập. Nhưng đây chắc chắn không phải do tôi khắc, bởi vì tôi không khắc ra chữ thập lớn như vậy.
Nha Tử cau mày, như thể chữ thập kia có sức hấp dẫn rất lớn với anh ta, tôi khó hiểu hỏi lại Nha Tử, có phải chữ thập này có vấn đề gì không?
“Không có vấn đề gì, tôi chỉ không hiểu tại sao ở chỗ này lại bị khắc lên một dấu chữ thập mà thôi.” Nha Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói dọc theo đường đi chúng tôi cứ cách ba, bốn cây lại đánh dấu một lần, nhưng rõ ràng cái cây trước đó đã được đánh dấu rồi.
Hơn nữa, vết đánh dấu trước mắt này rõ ràng có chút khác biệt.
Tôi nhíu mày, vết khắc này chắc chắn do Côn Bố khắc, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
“Nhìn kỹ hẵng nói.” Nha Tử đi quay cái cây một vòng, tiếp đó chỉ vào phần rễ cây mà nói: “Cậu nhìn chỗ này đi.”
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra nơi Nha Tử đã chỉ, chỉ cảm thấy phần đất ở đó hơi lỏng, như thể có ai đó vừa mới nhổ cây lên vậy.
“Không thể nào, dọc đường đi tôi và Côn Bố đều đi cạnh nhau, không có lý nào anh ta lại có thời gian để chạy đến đây đào đất cả.” Tôi khó hiểu mà vuốt cằm.
Nha Tử trực tiếp móc dao găm ra: “Ai quan tâm chứ, chúng ta cứ đào chỗ này lên trước rồi nói!”
Nha Tử nói đào là đào, tôi còn chưa kịp ngăn lại thì anh ta đã dùng dao găm đào ra một cái hố nhỏ trên đất rồi.
“Anh đừng có hấp tấp, chẳng may…” Tôi vừa định nói chẳng may ở dưới đó có bẫy hay gì đó, khéo cả hai lại bị sập bẫy.
Ai có ngờ tôi vừa mới nói được một nửa, ánh mắt của tôi đã bị thứ dưới hố hấp dẫn, đó là một con cổ trùng, nói đúng hơn là một con cổ trùng đã chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận