Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 343

Lão Yên nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Nói như vậy chúng ta phải dùng máu của mình hoặc là cắt ngón tay để mở được cánh cửa đá xanh này sao?”
“Đúng vậy.” Đội trưởng Bạch gật đầu: “Chắc chỉ dùng máu là được rồi, chẳng qua là đặt máu ở chỗ nào thì phải chú ý, giáo sư Hứa, các cậu lên quan sát tiếp đi.”
Sau khi giáo sư Hứa nghe xong đối thoại của hai người bọn họ, sắc mặt trở nên không ổn lắm, bây giờ nghe thấy chỉ thị thì nhanh chóng gật đầu, sau đó lại bước lên phía trước, bắt đầu từ từ tìm kiếm ở trên cửa đá xanh.
Cứ tìm kiếm vậy khoảng mười phút, tay của giáo sư Hứa dừng lại dưới chân của cánh bên phải của cửa đá xanh.
Ông ấy nằm bò xuống dùng tay lau chút bùn đất dưới chân cánh cửa đá, chỉ thấy có một cái hũ nho nhỏ xuất hiện ở đó.
Cái hũ này to khoảng chừng bằng một cái chén, đã không nhìn ra được màu sắc ban đầu của nó, toan thân nó đã bị máu nhuộm thành màu đen.
“Chắc là để ở đây.” Giáo sư Hứa ngửi thử: “Là máu đã đông lại, mặc dù mùi rất nhạt, nhưng tôi sẽ không ngửi nhầm!”
Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, dẫn đầu bước lên trước dùng dao găm rạch một đường trên tay, nhỏ mấy giọt máu vào trong đó, nhưng cửa đá xanh lại không có chút động tĩnh nào.
Tôi nhìn cái hũ đó, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Cái thứ này không phải là phải đựng đầy thì mới được chứ?”
Đội trưởng Bạch liếc nhìn tôi một cái, sau đó nói là rất có khả năng, nói xong, bà ấy lại nhỏ thêm một ít máu: “Các cậu cũng nhỏ một ít vào đi, ai biết được cánh cửa đá này có gì kỳ lạ không, lỡ đầu không nhỏ máu thì không vào được, hoặc là sẽ xảy ra chuyện gì, vậy thì sẽ không ổn.”
Chúng tôi nghe lời, mỗi người đều đi lên nhỏ một ít máu, bởi vì sức khỏe của Dược Quán Tử yếu, ông ấy chỉ nhỏ tượng trưng một chút.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều nhỏ máu xong, cánh cửa đá xanh vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, rồi cả cánh cửa rụt xuống dưới đất, một phút sau thì ầm một tiếng, toàn bộ đều đã chôn ở dưới đất.
Bây giờ xuất hiện ở trước mắt chúng tôi là một con đường lớn rộng rãi, mà trên bức tường hai bên con đường này toàn là những cái lỗ to chừng bằng một ngón tay, như vậy gần như là nói thẳng cho chúng tôi biết, chỗ này có cơ quan!
Lão Yên nhặt một viên đá lên rồi ném qua, các lỗ trên bức tường đó không có chút động tĩnh nào.
“Chẳng lẽ là thủ thuật che mắt?” Lão Yên lẩm bẩm hai câu.
Tôi nhìn ông ấy thử vài lần cũng không mất kiên nhẫn, bèn tiến lên trước bảo để tôi đi thử xem.
Nhưng lão Yên lại không đồng ý, nói bên trong mộ nước Tăng chỗ nào cũng nguy hiểm, nhất định là trong con đường này có điều gì kỳ lạ.
“Khó khăn lắm mới mở được cửa đá xanh, chúng ta cũng không thể chỉ đợi ở đây mà đúng không? Có điều kỳ lạ thì cũng phải thử mới biết là kỳ dị chỗ nào, yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.” Tôi bình tĩnh nói.
Vừa rồi tôi đã quan sát cẩn thận, những cái lỗ có kích thước đồng nhất chằng chịt trên bức tường kia cho dù có cơ quan thì cũng sẽ không bao trùm cả lối đi, vì vậy cho dù có cơ quan gì thì cũng sẽ có đường sống.
Lão Yên thấy tôi khăng khăng làm như vậy, thì lấy trong ba lo ra một bộ quần áo, giải thích nói: “Đây là kim ti nhuyễn giáp tôi thu thập được trong mấy tháng nay, là đồ trong một ngôi mộ nhỏ, cũng không tính là bảo vật gì, đã để lại 701 rồi, lần này đặc biệt mang ra, cậu mặc lên rồi hãy đi.”
“Được!” Tôi cũng không từ chối, dù sao mạng cũng chỉ có một, có thể có thêm tầng đảm bảo thì đương nhiên là tốt hơn.
Tôi mặc nhuyễn giáp bên trong áo khoác, rồi lúc này mới cầm súng lục từ từ đi vào trong con đường.
Một bước, hai bước... cho đến khi tôi đi được một nửa, cũng không có động tĩnh gì.
Tôi gọi một tiếng: “Xem ra thật sự là đã sợ bóng sợ gió rồi, mọi người qua đây đi.”
Mấy người lão Yên cũng thở phào một hơi, mọi người đều bước vào lối đi, mà chính vào lúc này, tôi nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, giống như là tới từ bức tường hai bên!
“Mau lùi lại!”
Tôi hét to lên một câu, lão Yên phản ứng nhanh chóng kéo Nha Tử và Dược Quán Tử ở bên cạnh một cái, đội trưởng Bạch cũng nhanh tay nhanh mắt che chở giáo sư Hứa lùi lại, còn Thương Thần, ngay khi lời của tôi còn chưa dứt anh ta đã lui ra rồi.
Mà sau khi bọn họ lui lại, tiếng động nhỏ đó lại biến mất, nhưng trong những chiếc lỗ hai bên tường đã có thể lờ mờ thấy được mũi tên.
“Thế này là nguyên lý gì?” Tôi đứng ở giữa con đường, nhíu chặt mày.
Cơ quan này lại giống như là có thể tính ra được số người vậy, khi tất cả mọi người đều đứng lên thì nó sẽ bị phát động, nhưng nếu như không có tất cả mọi người thì sẽ không có động tĩnh gì.
Mọi người chẳng ai nghĩ ra được, cho dù đội trưởng Bạch nói có thể là bởi vì nguyên nhân máu bọn họ đã nhỏ ở ngoài cửa, chúng tôi cũng không sao tin tưởng được, dù sao máu đã nhỏ gần đầy, mấy vật chết này phán đoán như thế nào được chứ?
“Không đúng, nếu như là như vậy, chúng ta từng người một đi qua không phải là được rồi sao? Ý nghĩa tồn tại của cơ quan này nằm ở đó chăng?” Nha Tử hiếm có khi nói chuyện nghiêm túc, mà lời của anh ta quả thật đã dẫn dắt suy nghĩ của chúng tôi.
Lão Yên đồng ý gật đầu, nói nhất định là cơ quan này còn có cơ chế phát động khác, cho dù người cổ đại có thông minh hơn nữa thì cũng không thể nào dựa vào máu mà phán đoán ra có bao nhiêu người được, cũng không cần phải đợi tất cả mọi người đều đi lên hết thì mới kích động cơ quan được, điều này không phù hợp với ý định thiết kế cơ quan ban đầu.
Tôi đứng ở giữa đó, ban đầu vốn bởi vì cảm thấy tất cả mọi người đều đi lên thì mới kích phát cơ quan nên rất yên tâm, nhưng bây giờ nghe bọn họ thảo luận, chỉ cảm thấy ngay giây sau những mũi tên kia sẽ bay ra đâm tôi thành con nhím!
Bạn cần đăng nhập để bình luận