Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 576

“Huyết phù dung…” Tôi có chút hoảng, con dao găm trong tay cũng suýt vì vậy mà rơi xuống, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã lấy lại bình tĩnh, cho dù Lưu Hàn Thu lợi hại, nhưng phỏng chừng ông ta cũng không dám sử dụng con dao kia một cách tuỳ tiện, bởi vì ông ta còn có việc phải nhờ tôi.
Vì thế, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa nắm chặt con dao găm trong tay, sau đó nói: “Vậy ông có thể thử xem, tôi nghe nói con dao này có tên là Huyết phù dung, một khi thuốc trên đó dính vào da sẽ không thể nào chữa khỏi, để xem đến lúc đó ai sẽ là người lấy giúp ông thứ ông muốn.”
“Nhóc con, vốn tôi cũng không muốn dùng tới cách cực đoan thế này, nhưng do cậu có quá nhiều yêu cầu, 303 sẽ không cho phép người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Lưu Hàn Thu dùng những lời rất hợp tình hợp lý để nói với tôi.
Tôi nhìn ông ta mà cạn lời, một người cả ngày chỉ muốn động tay động chân với tổ chức của người khác, thế mà có thể hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời này, da mặt của lão già này e còn dày hơn cả tường thành đấy?
Lưu Hàn Thu có lẽ cũng hiểu được ánh mắt của tôi, nhưng ông ta lại không hề để ý: “Nói yêu cầu của cậu ra, nếu có thể chấp nhận chúng ta liền hợp tác, nếu không thể thì chúng tôi cũng không phải không tìm được người khác, 701 không chỉ có một mình cậu, tôi thấy thằng mù kia còn biết thức thời hơn cậu đấy.”
Bọn họ dám chuyển mục tiêu lên người Nha Tử.
Tôi không khỏi cười nhạo một tiếng, nếu 701 dễ mua chuộc như vậy, bọn họ đã chẳng cần tìm tới tôi, còn không phải vì cả đám đều cảm thấy tôi mới vào 701 chỉ được một thời gian ngắn, nên sẽ không có bao nhiêu cảm tình với 701 sao.
“Thứ tôi muốn, chỉ sợ các người không cho được!” Tôi cười lạnh một tiếng.
Thấy tình thế đã được khống chế, Trường Không vội vàng xen vào: “Cậu không nói ra, sao đã biết chúng tôi không thể cho được?”
“Ngoại trừ bí quyết của “Tinh Quan Yếu Quyết” ra, tôi còn muốn một thứ, chỉ cần các người cho tôi thứ ấy, tôi liền hứa sẽ giúp các người trộm huyết ngọc ra.” Tôi chăm chú nhìn Lưu Hàn Thu, đánh giá lão già này.
Trường Không cau mày, yêu cầu tôi nói ra mình muốn thứ gì?
Tôi giả vờ suy nghĩ, sau đó giơ tay chỉ vào Lưu Hàn Thu: “Tôi muốn cái đầu trên cổ ông ta.”
“Vớ vẩn!” Trường Không quát lớn.
Tôi thờ ơ nhún vai: “Mối huyết hải thâm thù giữ 303 và 701 các anh có thể không biết, nhưng tôi lại nhớ rõ ràng rành mạch. Trộm huyết ngọc đi xem như tôi đã phản bội lão Yên, phản bội 701, cho nên các người dù sao cũng phải có cái để tôi làm cớ chứ, chậc chậc, cái đầu của Lưu Hàn Thu xuất hiện lại vừa khéo.”
Sắc mặt Lưu Hàn Thu đã xanh mét, ông ta giơ con dao lên từ từ tiến về chỗ tôi, độc ác nói: “Tôi thấy cậu căn bản không có ý muốn hợp tác, nếu đã như vậy, cậu vẫn nên gặp Diêm Vương sớm một chút đi, nói không chừng cậu còn có thể gặp được Kim Địa Tạng ở đó, cũng coi như chuyến đi này của cậu không uổng phí.”
“Được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi, sao mấy người chẳng có chút khiếu hài hước nào thế?” Tôi buông tay: “Tôi cũng chẳng muốn gì nhiều đâu, tôi trộm huyết ngọc cho mấy người, ngoại trừ bí mật của “Tinh Quan Yếu Quyết”, tôi còn muốn mấy người đưa cho tôi hồ sơ của các vụ án đã xảy ra trong mấy năm nay.
Hồ sơ vụ án của 303 khác với hồ sơ của 701. Mặc dù hồ sơ vụ án của họ là tuyệt mật với những tổ chức khác, nhưng đối với 701 thì không phải, bởi vì công việc của 303 chủ yếu là hỗ trợ 701, bởi vậy trên hồ sơ vụ án rốt cuộc ghi những gì, không cần hỏi cũng rõ ràng, nhưng tôi muốn tìm những hồ sơ vụ án này còn vì nguyên nhân khác.
Lưu Hàn Thu dường như không thể dự đoán được yêu cầu này của tôi, ông ta lập tức ngẩn người ra, sau đó nhìn tôi đầy hoài nghi, hỏi tôi rốt cuộc có âm mưu gì?
“Tôi có thể có âm mưu gì được chứ, sao vậy, trong hồ sơ vụ án của mấy người có gì không được ghi lại à?” Tôi châm chọc một câu.
Lưu Hàn Thu trầm mặc, nhưng Trường Không đã đứng phắt dậy: “Tôi thay mặt chủ nhiệm đồng ý với cậu, nhưng tốt nhất cậu đừng có giở trò gì, đừng quên, thuốc giải cậu cần còn đang trên tay chúng tôi đấy.”
“Yên tâm, không quên được đâu.”
Tôi phất tay:
“Nhớ rõ, là toàn bộ! Nếu các người dám động tay động chân, tôi không sợ cá chết lưới rách đâu!”
Mãi đến lúc này, giao dịch của tôi và Lưu Hoàn Thu mới hoàn toàn được ký kết, bất kể trong lòng mỗi người còn gì chưa hài lòng, nhưng ít nhất ngoài mặt cũng xem như là hoà hợp.
Khi sự việc kết thúc, Lưu Hàn Thu lập tức bắt đầu thúc giục tôi dự đoán vị trí của Nha Tử.
“Dù sao ông cũng phải cho tôi một chút thời gian chứ?”
Tôi đứng dậy, quan sát bốn phía.
Nơi này nằm sâu trong rừng rậm, địa hình có chút thấp, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một mảnh tối đen, mấy ngôi sao ít ỏi cũng chẳng hiện ra rõ ràng.
Có thể nói là sai mùa, sai thời điểm, lúc này muốn ngắm sao có thể nói là chuyện vô cùng khó khăn.
“Rốt cuộc được chưa?”
Lưu Hàn Thu thúc giục.
Tôi lườm ông ta một cái:
“Trong vòng 15 phút, tôi không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh gì.”
Lưu Hàn Thu tuy cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng ông ta cho rằng mục đích tìm ra Nha Tử quan trọng hơn, cho nên vẫn phải nhẫn nhịn. Tôi thấy cuối cùng đám người này cũng ngậm miệng, lúc này mới chậm rãi đi xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận