Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 687

“Con mẹ nó ai ngăn cản đấy...” Tôi quay lại gầm lên, đã thấy Côn Bố rút tay lại, lão Yên với những người khác cũng đang nhìn tôi.
Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến lạnh cả người liền hỏi có chuyện gì vậy?
“Cô Tứ đang ở đây.” Lão Yên cảnh cáo: “Bây giờ đi qua có lẽ sẽ quấy rầy kế hoạch của ngài ấy.”
Tôi lo lắng nói: “Nhưng, nhưng chẳng ai biết cô Tứ làm cái gì, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không có lỡ!” Lão Yên đáp.
Giáo sư Hứa đỏ bừng mắt, nhưng vẫn lựa chọn khuyên tôi: “Trường An à, chúng ta hãy quan sát từ xa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Bị bọn họ ngăn lại làm kéo ra một khoảng cách với đội đưa tang, tôi chán nản nói: "Cô Tứ ngài ấy…”
Cổ họng tôi khô khốc, không biết nên nói gì, cho dù tôi động lòng trước dáng vẻ cô Tứ nhảy múa dưới ánh trăng đêm đó, nhưng tôi cũng biết cô ấy không hoàn toàn thuộc về 701, trước nhiệm vụ lần này cô ấy đã biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, vẫn là dùng phương thức như vậy, tôi căn bản không hiểu rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
“Đi thôi, theo dõi từ xa, tùy cơ ứng biến!” Lão Yên phất tay.
Nhưng làng chài này không thể so với những thôn làng khác, phóng tầm mắt nhìn về vùng đất phía trước, chúng tôi vừa mới theo kịp, lập tức liền có một người rút khỏi đội tang lễ, hướng chúng tôi đi tới.
“Thôn bọn tôi có việc, các người nên nhanh chóng trở về phòng đi.”
Người đàn ông này cao lớn thô kệch, giọng nói cũng cứng rắn, giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lão Yên lập tức mỉm cười: “Người anh em này, chúng tôi cũng chỉ thu thập mẫu vật một chút thôi, mấy mẫu vật lấy được hôm trước đều bị bỏ đi.
Tên này không nói lời nào, cả người đứng chắn ở giữa đường, ý tứ rất rõ ràng.
Tôi gấp gáp tới mức muốn tiến lên lý luận, chưa nói đến việc chúng tôi là đến điều tra với thân phận người của bộ phận môi trường, kể cả là người bình thường cũng không nên bị đối xử như vậy chứ?
“Người anh em, thế này có quá đáng quá không?” Lão Hạ cười lạnh: “Chẳng lẽ thôn Phong Thu không định bán hải sản cho người ngoài sao?”
Gã chợt biến sắc, vội la lên: “Các người muốn làm gì?”
Lão Hạ khịt mũi bất mãn: “Không phải chúng tôi muốn làm cái gì, mà là các cậu! Việc điều tra nghiên cứu của chúng tôi đều có thời hạn, ít thì nửa tháng, nhiều nhất cũng chỉ có thể một tháng, làm chậm trễ tiến độ chính quyền huyện sẽ tìm các cậu chịu trách nhiệm?"
“Tôi, tôi không hiểu những thứ này, dù sao các ông cũng không thể đi qua.” Tên này rõ ràng bị dọa sợ, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không chịu buông tha.
Lúc này lão Yên liền đi tới nói: "Lão Hạ, cần quái gì phải dùng lời hay ý đẹp như vậy? Gã đã không cho chúng ta qua, vậy chúng ta…”
“Ai nha lão Yên, không cần cả ngày cứ đánh đánh giết giết như thế, thôn này khá lạc hậu nhưng dân số cũng không ít, nếu gây ra tai nạn chết người thì không dễ ăn nói với cấp trên đâu.” Lão Hạ ngắt lời lão Yên, nhẹ nhàng nói ra một câu.
Cuộc trò chuyện này khá bạo lực, quả thực là thay đổi cách hù dọa đối phương.
Nhưng điều làm tôi thấy kì lạ chính là mặc dù tên này bị doạ tới mức mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy, nhưng vẫn dang rộng hai tay chắn ở giữa đường, như thể gã thậm chí còn chẳng quan tâm đến mạng sống của chính mình.
Tôi thầm nghĩ không ổn nên đẩy tên này ra: “Đừng có dây dưa với gã nữa mà nhanh chóng đi đi.”
Cho dù là phong tục địa phương quy định không cho phép người lạ tham dự lễ đưa tang, nhưng rõ ràng chúng tôi đã nói là sẽ không làm phiền đám tang, người này tội gì cứ phải liều mạng ngăn cản?
Việc này nhất định có gì đó mờ ám!
Lão Yên cũng nghe thấy có gì đó không đúng, lập tức kẹp chặt tên kia lại: “Đừng kêu, nếu không tôi giết cậu!”
“Các ông là ai? Lãnh đạo sao có thể... la hét giết người chứ?” Tên kia run rẩy hỏi.
Tôi cau mày, tên này trông có vẻ thành thật nhưng không ngờ tâm tư lại xoay chuyển nhanh như vậy!
Lão Yên mặt không đổi sắc cười nói: “Chỉ với thái độ của thôn Phong Thu đối với chúng tôi cũng đủ để chúng tôi giữ lại thẩm vấn rồi.”
Tên kia không sợ nói: “Tôi, tôi không tin.”
Nói xong gã cao giọng định hét lên thì lão Yên lập tức bóp cổ khiến gã nghẹn đến đỏ bừng mặt.
Nhưng đã quá muộn, nơi này vốn đã trống trải, tên này lại bị mấy người kia kêu ra chặn đường, cho nên hành động ngăn không cho gã hét lên cũng chỉ cầm cự chưa đến năm phút.
Đội ngũ đưa tang thấy gã chậm chạp không trở về nên đã dừng lại không đi tiếp nữa khiến chúng tôi muốn tránh cũng không thể tránh được.
Lão Yên phản ứng rất nhanh, đang từ bóp cổ gã nháy mắt biến thành vỗ vai, tay choàng lên bả vai đối phương, tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng thực chất là đang nắm lấy điểm yếu bên cổ gã.
“Cậu không tin chúng tôi sẽ giết cậu sao? Tốt nhất là nên thức thời một chút, chúng tôi chỉ hỏi một số vấn đề thôi, còn nếu không thì ...”
Lão Yên cười khúc khích, tay kia vươn về phía tôi.
Tôi khó hiểu nhìn ông ấy, lão Yên liền trừng mắt: “Thuốc độc.”
Thuốc độc?
Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, liền lấy trong ngực ra một chiếc bình nhỏ đưa cho ông ấy, lão Yên nhanh chóng đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng tên kia, cười hiền hoà: “Nhớ kỹ lời tôi nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận