Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 227: Bị Tằm Tấn Công

Nha Tử đặt chiếc máy ảnh vào tay, cả người anh ta ngã vào người tôi như thể xương cốt trên người bị xé toạc vậy: “Không chụp không được, nếu thầy tôi mà biết, thế nào ông ấy cũng ép tôi đến đây thêm một lần nữa, được rồi, sao hôm nay cậu nói nhiều thế, tơ tằm đứt hết chưa?”
“Nào có dễ dàng như vậy?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó rút tay lại, Nha Tử nghi hoặc hỏi sao tôi không tiếp tục.
Tôi dùng một tay quay đầu anh ta về phía con tằm to lớn kia, đồng thời rút mấy con dao nhỏ bên hông ra: “Nếu không thì cứ trực tiếp đánh chết nó đi.”
Tơ tằm đã che kín toàn bộ lối đi, cho dù tôi có thể giúp Nha Tử thoát khỏi mấy sợi tơ này, nhưng chúng tôi vẫn sợ bị tầng tầng lớp lớp tơ tằm bao vây, cho nên chúng tôi chỉ có một cách: Đó chính là tiêu diệt thứ này, đám tơ kia sẽ trở thành thứ vô dụng.
Nha Tử vừa nghe thế thì mặt mũi trắng bệch, nhưng anh ta vẫn rút dao găm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Liều mạng!”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con tằm khổng lồ đã phun ra thêm rất nhiều tơ tằm, phủ kín toàn bộ lối đi, nhanh chóng di chuyển về phía chúng tôi.
“Trường An, làm sao bây giờ?” Nha Tử nắm lấy dao găm, liếc nhìn về phía tôi.
“Còn có thể làm sao nữa, lên đi!” Tôi lập tức ném một con dao về phía trước, dao trực tiếp cắm lên người con tằm lớn kia, nhưng nó lại không có chút phản ứng nào cả.
Không, nó có phản ứng, đó là tốc độ phun tơ càng ngày càng nhanh, trong đó đa phần tơ tằm đều hướng vào vách mộ, nhưng vẫn có mấy sợi bắn về phía chúng tôi.
Tôi nhanh chóng né tránh, còn Nha Tử phản ứng chậm hơn một chút, nên lại bị một sợi tơ tằm cuốn lấy cổ chân.
Nha Tử lập tức giơ dao găm cắt đứt tơ tằm, nhưng sợi tơ trông mềm mảnh lại dường như cứng như dây thép, khi dao găm chạm vào dao găm chỉ phát ra âm thanh tạch tạch, chứ không thể nào cắt đứt được.
Tay anh ta càng run hơn, cũng dồn thêm sức để cố gắng cắt tơ tằm.
“Trường An, làm sao bây giờ, tôi có cảm giác sợi tơ tằm này càng ngày càng siết chặt hơn…” Giọng nói của Nha Tử còn mang theo tiếng nức nở.
Nhưng giờ phút này, tôi không rảnh mà quan tâm đến anh ta nữa, bởi tơ tằm hai bên vách mộ cũng đã động đậy, kết hợp với những sợi tơ từ con tằm lớn kia để tấn công về phía chúng tôi, căn bản không cho chúng tôi một kẽ hở nào.
“Tơ của con tằm lớn kia có hút máu không?” Mắt thấy thật sự không thể tránh khỏi, tôi bèn hô lên với Nha Tử, anh ta sửng sốt mất một lúc rồi mới trả lời: Không.
Tôi lập tức đưa ra lựa chọn, đó là né tránh những sợi tơ tằm trên vách mộ, trực tiếp đối đầu với tơ của con tằm khổng lồ kia!
Tơ tằm cuốn lấy cổ tay của tôi, càng kéo càng siết chặt, có vết xe đổ của Nha Tử, tôi biết có dùng dao chống cự cũng vô dụng, nên đã để mặt nó mà quan sát hai bên vách mộ.
Nha Tử ở bên cạnh, hoảng hốt hỏi tôi phải làm sao, anh ta cảm thấy chân mình sắp bị gãy đến nơi rồi.
“Đừng vội, để tôi suy nghĩ đã.” Tôi an ủi anh ta một câu, nhưng thực tế tôi chỉ đang tỏ ra bình tĩnh mà thôi, còn trong lòng cũng rất hoảng loạn.
Điều này vượt quá sức tưởng tượng, mặc dù tôi đã nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng cũng thật khó tưởng ra một con tằm lại to đến như thế, điều khiến tôi càng bất an hơn là nó còn có thủ đoạn gì nữa đây?
Làm sao bây giờ, bây giờ chúng tôi nên làm gì đây?
Đầu óc tôi trống rỗng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cổ tay nổi vết đỏ do bị siết chặt, nhưng tôi vẫn chẳng nghĩ ra được cách gì.
Tê tê!
Con tằm khổng lồ kia lại chậm rãi mấp máy miệng, tơ tằm không ngừng phun ra, toàn bộ lối đi trong lăng mộ đã trắng xóa, tôi và Nha Tử bị tơ tằm quấn chặt, lúc này chúng tôi muốn lui mà chẳng lui được, muốn tiến thì phía trước toàn là tơ tằm, trong lúc nhất thời chúng tôi bị kẹt lại tại chỗ, không thể động đậy.
Mặc dù như vậy, tơ tằm quấn quanh người chúng tôi vẫn càng lúc càng nhiều.
“Cứ né tránh tơ tằm trên vách mộ trước đã!” Suy nghĩ nửa ngày, tôi vẫn chẳng nghĩ ra được cách gì, cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ trước, cho dù tôi cũng không chắc liệu đây có phải là cách đúng đắn hay không.
Tơ của con tằm khổng lồ từ từ quấn quanh tay và chân của hai người chúng tôi, tôi và Nha Tử càng ngày càng khó cử động, đám tơ tằm trên vách tường cũng nhân lúc này mà dậu đổ bìm leo, khiến cho chúng tôi giống như bị hãm trong vũng lầy, còn phải né tránh công kích, trong lúc nhất thời chúng tôi chật vật vô cùng.
“Sao tôi cảm thấy đám tơ tằm trên vách mộ như đang cố ý chèn ép chúng ta vậy?” Trốn được một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy nghi ngờ, dựa theo tốc độ né tránh của tôi và Nha Tử hiện giờ, căn bản không thể nào né tránh được mấy sợi tơ trên vách mộ.
Nhưng đám tơ ấy lại không hề có ý tấn công chúng tôi, hơn nữa, tôi cũng phát hiện ra, dù chúng tôi có né tránh thế nào, con tằm to lớn kia lần nào cũng có thể bắn tơ tằm quấn quanh người chúng tôi một cách chuẩn xác.
Hai chân của Nha Tử đã bị quấn chặt, anh ta căn bản không thể nghe thấy tôi nói gì, chỉ kéo cánh tay của tôi, nói: “Trường An, chúng ta, liệu chúng ta có bị ngũ mã phanh thây không?”
Tôi lắc đầu: “Không đâu, nó đang muốn bọc chúng ta thành kén tằm.”
Bởi vì chỉ trong chốc lát, chân của chúng tôi đã bị tơ tằm cuốn chặt, nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng qua bao lâu nữa, tôi và Nha Tử sẽ biến thành hai cái kén, sau đó sẽ bị ngạt thở đến chết.
Nha Tử nghe xong tôi nói, sắc mặt trở nên trắng nhợt: “Có phải chúng ta sắp chết rồi không?”
“Nói vớ vẩn cái gì thế?” Tôi hét lên với anh ta: “Còn chưa tới phút cuối, anh đã từ bỏ rồi à.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận