Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 514

Ngay vào khoảnh khắc Nha Tử và những người khác chạy đi, mặt đất càng rung lắc dữ dội hơn, thậm chí tôi còn suýt đứng không vững, trong lòng tôi không khỏi kinh hãi, rốt cuộc đây là thứ gì vậy?
Chẳng mấy chốc tôi đã biết được đáp án, một con gấu đen tứ chi chạm đất, cao gần hai mét, đang bước dần về phía chúng tôi.
“Ôi cha mẹ ơi, sao ở đây lại có con dã thú to đến như thế?” Đồ Tể cũng phải choáng váng, anh ta cũng chẳng màng trước đó mình còn cự cãi với cô Thu, mà trực tiếp hét lên với cô ấy.
Cô Thu cũng ngây ngẩn cả người: “Lão, lão Yên, sao phương nam cũng có, cũng có thứ này đấy?”
“Ai bảo cô ở phương nam không có thứ này?” Lão Yên phi một tiếng: “Chẳng qua trên núi Cửu Hoa không nên có thứ này.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rút khẩu súng lục từ bên hông ra: “Tôi nói này, đã là lúc nào rồi, mấy người có thể chú ý vào trọng tâm được hay không.”
Mắt thấy con gấu đen kia sắp xông tới, thế mà bọn họ còn đứng đó tranh luận xem gấu đen có nên xuất hiện trên núi Cửu Hoa hay không, điều này khiến tôi không khỏi buồn bực.
“Trường An, bắn vào mắt nó!” Lão Yên hét lên một tiếng, rồi ông ấy nhanh chóng xoay người chạy tới cái cây bên cạnh, nhảy tót một cái lên thân cây, sau đó lão Yên như hóa thành khỉ, đu qua đu lại trên mấy cành cây.
Ngay lập tức, tôi hiểu ra ý của ông ấy, những viên đạn nhanh chóng được bắn ra, nhằm thẳng vào mắt của con gấu đen.
Gấu đen hung ác, chỉ có đập mù mắt nó thì chúng tôi mới có cơ hội sống, đây là kiến thức cơ bản! Có lẽ vẫn có một số người có thể đánh đấm trực diện với gấu đen, nhưng đến cuối cùng, muốn chiến thắng thì không ai không phải chọc mù đôi mắt của gấu đen, đây rõ ràng là nhược điểm của loài gấu đen, nếu có thể nắm bắt được, nhất định sẽ đảo ngược được tình thế.
Nhưng mấy phát súng của tôi lại không làm được gì…
Con gấu đen kia thoạt nhìn cồng kềnh, nhưng không ngờ nó di chuyển rất linh hoạt, nó chỉ nghiêng đầu sang một bên đã né được viên đạn của tôi.
Tôi kinh hãi nhìn nó tránh được làn đạn rồi tăng tốc chạy về phía chúng tôi, chỉ kịp hét lớn: “Mọi người mau tản ra, tản ra!”
Động tác của cô Thu và Côn Bố rất nhanh, khoảnh khắc viên đạn kia bắn chệch, họ đã nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời giậm chân lấy đà để nhảy tót lên cây.
Tuy rằng phản ứng của Đồ Tể chậm hơn một chút, nhưng sau khi tôi hô lên, anh ta cũng lấy lại tinh thần, vừa kêu cha gọi mẹ vừa leo lên cây.
Tuy nhiên động tác của anh ta không được linh hoạt, trông dáng vẻ kia thì chưa cần chờ gấu đen đuổi đến, tự anh ta đã ngã xuống đất mà chết rồi.
Khoảnh khắc tiếng hét của tôi vừa dứt, tôi cũng đã leo lên cây, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Đồ Tể, tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì cả, đành phải nhảy qua và túm tay anh ta, kéo lên.
Ngay lúc tôi vừa kéo được Đồ Tể lên cây, con gấu đen kia cũng vừa hay đuổi tới, nó cắn một cái lên cành cây, khiến toàn bộ thân cây phải rung chuyển, nếu chỉ muộn một giây nữa thôi, Đồ Tể đã bị nó cắn đứt nửa thân dưới rồi!
“Người anh em, cảm ơn nhé.” Đồ Tể bám chặt vào một thân cây, lau mồ hôi trên trán rồi cảm ơn tôi.
Tôi tuỳ tiện xua tay chứ không nói gì, mọi người đều cống hiến hết sức mình cho quốc gia, bất kể có chuyện gì, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Đồ Tể liếc nhìn tôi một lượt, không nói gì, chỉ càng siết chặt con dao giết heo trong tay hơn.
“Trường An, tiếp tục đi!” Ngay khi tôi vừa leo lên trên cây, âm thanh của lão Yên từ phía cái cây đối diện đã truyền đến.
Tôi cúi đầu nhìn lướt qua tình hình phía dưới, con gấu đen cố trèo lên cái cây tôi đang ngồi này, một nửa cơ thể của nó đã trèo lên, nhưng vì sức nặng của bản thân mà khiến cả cái cây lung lay như sắp đổ.
“Đồ Tể.” Tôi hô một câu, tiếp đó nghiêm túc nhìn về phía anh ta: “Bây giờ sống chết ở ngay trước mắt, tôi hy vọng anh có thể buông bỏ khúc mắc giữa hai bên, hợp tác cùng với tôi một lần.”
Có thể là bởi vì tôi vừa mới cứu anh ta một mạng, anh ta cũng chẳng biểu hiện bất cứ cảm xúc vui buồn gì, trực tiếp gật đầu rồi hỏi tôi hợp tác thế nào?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngồi vững trên thân cây lung lay sắp đổ: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của con gấu kia, còn anh vòng ra phía sau lưng nó, hợp lực với lão Yên và những người khác để khống chế nó.
Không phải tôi khinh thường lão Yên và những người khác, mà thực sự con gấu này quá đáng sợ, dù chỉ mới tiếp xúc với nó trong vài giây ngắn ngủi, nhưng tôi đã nhận ra chúng tôi không phải đối thủ của nó, cho dù mấy người lão Yên có hợp sức lại cũng chưa chắc đánh nổi.
Bởi vì chúng tôi chỉ có thủ đoạn, chính là thiết kế âm mưu, nhưng Đồ Tể thì khác, anh ta là một đồ tể giỏi, cho nên biết được điểm yếu của đám động vật này là ở đâu.
Đồ Tể nghe tôi nói muốn ở lại thu hút hỏa lực, có chút không thể tin, nhưng chỉ ngay sau đó anh ta đã hiểu được ý tôi, bèn gật đầu.
Tôi ngay lập tức bắn một phát súng khác về phía con gấu đen kia, nhân lúc nó nghiêng người né tránh thì đẩy Đồ Tể nhảy sang một thân cây ở bên cạnh, nhưng Đồ Tể mới nhảy được nửa đường đã rơi xuống đất, mà con gấu nọ cũng nhanh chóng chạy về phía anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận