Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 81: Lão Yên Trốn

“Tốt nhất là các cậu nên quản lý tốt ông ấy đi, nếu không ông ấy sẽ sớm phát điên.”
Dư Thành Trạch đi đến góc lều ngồi xuống, sau đó đột nhiên nói ra một câu như thế.
Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng tôi biết ông ta đang nói đến lão Yên, vì thế tôi mang theo vẻ mặt lo lắng mà liếc nhìn lão Lão. Tuy nhiên, ai ngờ đúng vào lúc này, lão Yên lại đột nhiên nhảy dựng lên rồi trực tiếp nhào về phía Dư Thành Trạch.
Dư Thành Trạch tựa hồ cũng không ngờ tới, chỉ thấy ông ta sửng sốt một chút, cứ như vậy mà nhìn thẳm tắp vào con dao găm đang đâm về phía mình, thậm chí còn không biết né tránh.
Tôi nhỏ giọng mắng một câu, sau đó nhanh chóng đi lên ngăn cản, bởi vì lúc này Dư Thành Trạch không thể chết được.
"Cảm ơn."
Sau khi tôi ngăn lão Yên lại, Dư Thành Trạch không mặn không nhạt nói một câu, mà tôi cũng không đếm xỉa tới ông ta, bởi vì lão Yên giống như bị kích thích vậy, sau khi thấy bản thân không làm Dư Thành Trạch bị thương, liền chuyển sự chú ý về phía tôi.
Chớ nhìn ông ấy đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng thân thủ của ông ấy nhanh nhẹn vô cùng, không biết có phải do bị kích thích hay không mà sức lực của ông ấy cực kỳ mạnh mẽ, có mấy lần suýt chút nữa đã khiến tôi không cản được.
"Lão Yên!" Nhìn thấy tư thế liều mạng của ông ấy, tôi giận dữ hét lên một tiếng.
Nhưng động tác của ông ấy không hề dừng lại, sau khi quơ con dao găm một cái lại lao về phía tôi.
Trước đó tôi vốn đang ở thế phòng thủ, nhưng lúc này lửa giận trong lòng cũng đã bị ông ấy móc ra, cho nên tôi đã trực tiếp đấm ra một đấm, nhưng ai ngờ ông ấy lại bắt lấy thời cơ này mà cầm lấy con dao găm xẹt qua cánh tay tôi một cái và gây ra một vết máu.
Lần này tôi cũng hoàn toàn tức giận, bất chấp tất cả mà lao về phía trước, sau khi đỡ được dao găm của ông ấy hai lần thì tôi dùng một quyền quật ngã ông ấy xuống đất.
Không đợi ông ấy kịp vùng vẫy thì bản thân đã đặt mông ngồi xuống ngang hông của ông ấy và thuận tay ném con dao găm ra xa.
Thấy ông ấy không thể giãy giụa được nữa, tôi đã đấm một quyền vào mặt của ông ấy: “Ông lừa ông đây đến nơi chim không thèm đẻ trứng, chính mình thì phát điên trước, chơi chiêu này tốt đấy! Ông sắp phát điên đúng không? Vậy để ông đây thành toàn cho ông.”
Tôi đấm từng quyền vào người của ông ấy, mỗi lần nện một quyền là sẽ mắng một câu, đồng thời trút hết toàn bộ cơn giận trong lòng ra ngoài.
Mặc dù biết một đường đi tới của chúng tôi, những người bị mất mạng đều không có liên quan gì đến lão Yên, nhưng nếu ông ấy không khăng khăng muốn tìm cổ quốc Trường Dạ thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của ông ấy thì tôi lại tức giận.
"Trường An, đủ rồi!" Rắn Độc hét lớn một tiếng, mà lúc này tôi cũng nhận ra lão Yên đã bị tôi đánh đến mức muốn bất tỉnh.
Tôi ngã sang một bên rồi thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới nhận ra mình đã quá khích rồi, cuối cùng là bất lực lắc đầu nói: "Rắn Độc, anh nói xem chúng ta bị làm sao vậy?"
Rắn Độc im lặng không nói gì, mà tôi cũng không mong đợi anh ta sẽ trả lời, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát thì kéo lão Yên sang một bên rồi trói lại, kế tiếp mới bắt đầu suy nghĩ sâu xa về việc rốt cuộc thì ông ấy đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như ông ấy muốn phát điên thì ông ấy đã sớm phát điên từ lúc chết nhiều người rồi, không có lý do gì mà đang yên đang lành lại trở nên như vậy.
"Cậu xem thử trên người của ông ấy có thứ gì kỳ lạ không." Rắn Độc nói.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu, sao mình lại quên mất chuyện này chứ!
Vì vậy, tôi đã lập tức lục soát một lượt nhưng vừa tìm thì lại thấy ngoại trừ thứ ở bên trong túi chống thấm nước của ông ấy khác với chúng tôi, những thứ còn lại đều không khác gì.
"Chờ thôi."
Tôi có chút thất vọng, chỉ hy vọng sau khi lão Yên tỉnh lại thì sẽ tỉnh táo, nếu không ông ấy sẽ không chịu nổi thêm một trận đánh của tôi mất.
Nhưng lão Yên vẫn luôn không tỉnh dậy, vào buổi tối sau khi tôi và Rắn Độc một trước một sau gác đêm, cũng không thấy ông ấy có động tĩnh gì, ngược lại là Dư Thành Trạch ở một bên lại liên tục trằn trọc, dường như đang che giấu tâm sự gì đó.
Trời gần sáng, mắt thấy lão Yên không thể làm gì được, mà lúc này tôi lại buồn ngủ không chịu nổi nên dứt khoát nằm ở một bên nghỉ ngơi.
"Trường An, lão Yên đâu?"
Tiếng rống giận dữ của Rắn Độc truyền đến đã đánh thức tôi từ trong mộng, trong lúc tôi còn đang mê man chưa tỉnh thì đã chỉ vào góc lều nói không phải ông ấy vẫn đang…
Nhưng vừa nói được một nửa, tôi mới nhận ra trong góc lều đã sớm không còn bóng dáng của lão Yên. Sợi dây tôi dùng để trói ông ấy đang nằm rải rác ở một bên, trên đó còn có vết máu mờ nhạt. Sau khi lão Yên thoát ra thì đã bỏ chạy.
"Tôi đi tìm ông ấy!"
Đối mặt với sự chất vấn của Rắn Độc khiến tôi cũng có chút băn khoăn, bởi vì người gác đêm từ nửa đêm về sáng vốn là tôi, hiện tại lại phát sinh sơ suất như vậy cũng nên để tôi chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, bản thân tôi cũng không yên lòng về tình trạng của lão Yên.
Rắn Độc phiền não gãi đầu: “Cậu tính đi đâu tìm ông ấy?”
“Tóm lại là phải tìm, cho nên anh tự mình cẩn thận chút.” Nói xong, tôi liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch một cái, ông ta khẽ hừ một tiếng, tựa hồ rất khinh thường lời nói của tôi.
Rắn Độc gật nhẹ đầu: "Yên tâm, tôi tự có chừng mực."
Tuy vẫn còn chưa yên lòng nhưng bây giờ tôi đã không còn cách nào khác, tôi cầm súng và treo hai băng đạn lên hông rồi bước ra khỏi lều và chạy thẳng về phía ốc đảo, dù sao thì đây cũng là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận