Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 444

“Vậy lúc ông ở trong tù...” Tôi cau mày.
Lão Yên xua tay, nói là nếu ông ấy không làm ra chút hình thức gì thì những người đó sẽ thật sự cho rằng chúng tôi dễ bị bắt nạt.
Tôi à một tiếng, nhưng lại cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy, nếu bọn họ đã tính toán đến chuyện muốn hãm hại tôi thì cho dù thế nào cũng sẽ không để đội trưởng Hình dễ dàng tìm ra hung thủ.
Hôn nữa nếu người chết là bị độc chết, vậy đội trưởng Hình đánh tôi ngất xỉu, còn kêu tôi phải chịu chút ỷ khuất là có ý gì?
Tôi liếc nhìn lão Yên, cảm thấy chuyện này không nên kết thúc vội vàng như vậy mới đúng.
"Nhìn gì vậy, còn không lái xe đi?” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi.
"Có phải ông đã làm ra chuyện gì rồi không?” Tôi đặt tay lên vô lăng, thấp giọng hỏi.
Đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra, chỉ khi ông ấy nhúng tay vào thì mới đạt được hiệu xuất cao như vậy.
Lão Yên không nói gì chỉ giục tôi mau lái xe, nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào ông ấy rồi nói: "Ông đã làm gì?"
"Yên tâm, ông đây không làm chuyện gì phạm pháp cả!"
Lão Yên bị tôi nhìn chằm chằm như vậy thì nổi giận: “Ông đây đã bắt lấy con trai của tên cháu trai kia lại, mà tên trọc đó lại sợ mình sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn nên mới khai ra hung thủ thật sự."
Khó trách, khó trách vừa rồi đội trưởng Hình mới tức giận với lão Yên như thế, tôi còn tưởng là ông ấy đang giận chó đánh mèo, nhưng hóa ra không phải vậy.
Đây mới là lý do tại sao ông ta nói cái gì mà thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn?
303 khác với 701 chúng tôi, sự việc ở đơn vị của bọn họ càng vụn vặn hơn, nhưng vì tính nguy hiểm không cao nên bọn họ mới không cần mai danh ẩn tích, cũng không cần xóa bỏ thân phận.
Bọn họ có thể quang minh chính đại đi lại trong thế giới này, cho dù có muốn kết hôn sinh con thì cũng không cần phải nghĩ sâu tính kỹ giống như người của 701, cho nên việc Lưu Hàn Thu có con trai cũng không khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên gì.
“Lưu Hàn Thu không nỡ bỏ đứa con trai bảo bối của mình ở lại, nên ông ta cũng đưa cậu ta đến đại hội ngàn người nghe thử này. Lúc đội trưởng Hình ra ngoài tìm bằng chứng thì tôi liền biết nhóc con cậu nhất định đã làm chuyện gì đó khiến ông ta tin tưởng cậu, nhưng Lưu Hàn Thu làm việc một giọt nước cũng sẽ không lọt, cho nên nào có thể dễ dàng tìm ra chứng cứ được chứ?” Lão Yên giải thích.
Sau đó ông ấy lại cười lớn: “Đội trưởng Hình vốn muốn trực tiếp kết tội cậu để hung thủ đắc ý quên mình. Nhưng cái đuôi của tên cáo già Lưu Hàn Thu kia cũng không dễ bắt được như thế, cho nên tôi liền …, hắc hắc, Lưu Hàn Thu làm việc không chính thống, cho dù đội trưởng Hình có muốn nổi giận thì cũng không phát tới trên người của chúng ta, dù sao tôi cũng không có làm gì con trai của ông ta mà.”
Khó trách trung đội trưởng Tiêu lúc đó cũng lộ ra một mặt bất đắc dĩ mà nhìn lão Yên, hóa ra chuyện này cũng có anh ta tham dự, mà lửa cũng đã phát rồi, nhưng vấn đề khó khăn lại để lại cho đội trưởng Hình...
Nhưng tôi cũng không thể nói những gì lão Yên đã làm là sai, nếu không tìm được bằng chứng, tôi sẽ phải đền mạng cho người chết mà mình hoàn toàn không hề quen biết kia.
Tôi chỉ cảm thấy có chút cảm khái về việc các thành viên của 701 sẵn sàng làm những anh hùng thầm lặng để bảo vệ báu vật quốc gia, vốn đây là một điều rất cao cả, nhưng thật không ngờ ngay cả một đơn vị như vậy cũng sẽ lâm vào một cuộc đấu tranh nội bộ tàn khốc.
Lão Yên vỗ nhẹ vào đầu của tôi: “Con người mà, không thẹn với lương tâm là tốt, nhưng đôi khi cũng cần thiết phải dùng một số thủ đoạn, Trường An, trên đời này không có thứ gì hoàn toàn trong sạch, chẳng phải cậu đã sớm rõ rồi sao?"
"Đúng vậy, tôi đã sớm hiểu rõ.” Tôi nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở ra: "Đây xem như là lời tuyên chiến chính thức từ 303 đến chúng ta rồi đúng không?”
“Ha ha, bọn họ vẫn luôn tuyên chiến với chúng ta, chẳng qua là do bọn họ không có bản lĩnh kia mà thôi.”
Lão Yên khinh thường nói: "Tôi chỉ không ngờ bọn họ vậy mà lại làm ra chuyện xấu tại đại hội quan trọng như vậy. Chậc chậc, nhiều năm đi qua, bọn họ ngược lại càng ngày càng không tiến bộ.”
Tôi cười lạnh một tiếng: "Trở về Yến Kinh, tôi nhất định phải cho bọn họ thấy một chút màu sắc!"
Lão Yên và tôi không nói thêm gì nữa trực tiếp trở về, dù sao chuông nhạc của Tăng Hầu Ất vẫn an toàn, còn sự an toàn của các văn vật khác thì phải dựa vào Cố Thuận Chương rồi.
Mặc dù ông ấy vẫn luôn lo lắng về những thế lực đó, nhưng điều kỳ lạ là theo sự quan sát của chúng tôi, những thế lực đó dường như đã rút khỏi núi Diệp Gia một cách khó hiểu.
Không biết là do bọn họ biết khó mà lui hay là có những kế hoạch khác?
"Trường An, các người về rồi!"
Chúng tôi đã lái xe hai ngày hai đêm, nhưng xe vừa dừng ở trước cổng Cục Di Tích Văn Hóa thì có một bóng người liền lao tới, chỉ thấy người đó ghé vào cửa sổ xe, cả khuôn mặt đều áp vào đó, vặn vẹo đến mức khiến tôi suýt không nhận ra.
Tôi bất đắc dĩ xuống xe: “Nha Tử, anh bị sao vậy?”
“Côn Bố trở về rồi.” Nha Tử lộ ra dáng vẻ của dân tị nạn vừa nhìn thấy cứu tế, hận không thể bổ nhào vào người tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận